7
Trên đường về, cảm giác hối hận như từng cơn sóng xô mạnh vào tôi.
Tôi lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Xem ra, tôi thực sự cần phải nhanh chóng tìm một người trai rồi.
Cứ thế này, tôi sớm muộn gì cũng bị chính mình nhấn chìm mất.
Chỉ cần có trai, Cố Kỳ Cẩm chắc chắn sẽ không còn nghi ngờ tôi có ý đồ với ta nữa.
Biết tôi đã đồng ý buổi xem mắt do gia đình sắp xếp, bà nội lập tức gọi điện thẳng đến công ty.
Tôi bất đắc dĩ giải thích.
“Bà ơi, con thực sự không thích Cố Kỳ Cẩm nữa đâu, con thực sự, thực sự không có chút hứng thú nào với ta cả.”
Câu này tôi đã đi lại rất nhiều lần.
Cuối cùng bà nội cũng tin.
Bà thở dài.
“Dù con và Tiểu Cẩm có đến với nhau hay không, sau này vẫn phải thường xuyên đến thăm bà nhé.”
Tôi bật .
“Tất nhiên rồi, nhất định ạ.”
Cúp máy, tôi quay đầu lại liền thấy gương mặt âm trầm của Cố Kỳ Cẩm.
Anh ta không gì, chỉ xoay người trở vào văn phòng.
Lần này, chắc ta có thể yên tâm rồi nhỉ?
Chỉ là không biết vì sao, trông ta có vẻ không vui lắm.
“Tổng giám đốc Lục, đây là tài liệu cuộc họp chiều nay.”
Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn.
“Em đã sắp xếp lại báo cáo quý của từng bộ phận theo cầu của , các dữ liệu trọng điểm đều đánh dấu vàng.”
Cố Kỳ Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mặt tôi, sau đó mở tập tài liệu.
Ngón tay ta thon dài, tác lật trang dứt khoát gọn gàng.
Tôi để ý thấy hàng chân mày của ta hơi nhíu lại, tim theo đó cũng đập nhanh hơn một nhịp.
Nhưng sau khi xem xong, ta chỉ hờ hững “ừ” một tiếng.
Tôi thở phào, đưa áo vest cho ta, mỉm .
“Cảm ơn vì chiếc áo khoác tối qua, em đã mang đi giặt khô rồi.”
Ánh mắt ta dừng trên chiếc áo vài giây.
“Sao không đưa lại trực tiếp?”
Tôi ngẩn ra.
“Em tưởng không thích mặc lại đồ mà người khác đã dùng.”
Đặc biệt là tôi.
Anh ta khẽ nhíu mày, dường như muốn gì đó, cuối cùng chỉ nhắm mắt lại, như thể đang buông xuôi.
“Ra ngoài đi.”
?
“Vâng.”
Trong phòng pha trà, tôi đang pha nước mật ong cho Cố Kỳ Cẩm.
Dưới sự nhắc nhở không ngừng của tôi, cuối cùng ta cũng chịu giảm bớt lượng cà phê và thay bằng đồ uống tốt cho dạ dày hơn.
Tôi cúi đầu vé xem phim trong tay.
Tấm vé này tôi tìm thấy trong túi áo vest của ta, chính là bộ phim tối qua chúng tôi đã cùng xem.
Vé của tôi đã vứt đi rồi, không ngờ ta vẫn giữ lại.
Những năm tháng si ngu ngốc nhất, tôi đã từng tỉ mỉ cất giữ từng tờ nháp viết khi dạy kèm tôi, từng hóa đơn xem phim, vé kịch, thậm chí là ảnh chụp, chữ viết của ta.
Thậm chí tôi còn chuyện đáng xấu hổ như kẻ biến thái – bí mật giữ lại cốc nước, bàn chải và khăn mặt ta từng dùng qua.
Mãi đến một ngày bị ta phát hiện.
Cố Kỳ Cẩm đứng trước cái tủ đầy ắp đồ liên quan đến ta, ánh mắt khó hiểu đến mức tôi không thể quên.
Kể từ đó, ta rất ít khi đến nhà tôi.
Mỗi lần gặp tôi, thái độ lại càng xa cách, lạnh lùng hơn.
Tôi chằm chằm tấm vé trong tay một lúc, rồi thả nó vào thùng rác.
Quay người lại, liền đối diện với gương mặt lạnh băng của Cố Kỳ Cẩm.
Không biết ta đã đứng sau lưng tôi bao lâu.
Tôi lặng lẽ thở phào, may mà chưa chuyện ngu ngốc gì.
8
Để tăng vận đào hoa, tôi đã đặt mua một bộ đồ ngủ ren tím xuyên thấu.
Mặc vào xong, tôi cảm thấy chính mình đẹp đến phát hoảng.
Tôi càng càng thấy hài lòng, đến mức đi cũng không nỡ thay ra.
Một cảm giác kiêu hãnh kỳ lạ khiến tôi vô thức ưỡn ngực lên.
Lúc gặp Cố Kỳ Cẩm, ta đang đọc báo cáo tài chính.
“Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Cố.”
Tôi đặt ly nước ép khoai mỡ và ngô còn bốc hơi nóng lên bàn việc.
Ánh mắt ta lướt qua mặt tôi, sau đó cầm ly nước lên uống, giọng điềm nhiên.
“Chào buổi sáng.”
Anh ta uống hai ngụm, rồi đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt quay trở lại dừng trên người tôi, cơ thể ta cứng đờ, vành tai mơ hồ có chút đỏ.
Môi ta mím chặt, tôi chăm .
Bàn họp che khuất tầm , tôi không thể thấy hôm nay ta mặc quần lót màu gì.
Đến buổi họp sáng.
Có lẽ vì cuộc họp hôm nay không thuận lợi, Cố Kỳ Cẩm trông có vẻ khá căng thẳng.
Cứ vài phút lại đổi tư thế ngồi, liên tục uống nước để xoa dịu áp lực.
Tôi nhận thấy ánh mắt ta nhiều lần về phía mỹ nhân nhỏ bên cạnh tôi – Sini.
Hôm nay ấy mặc bộ trang phục vô cùng gợi cảm: áo trễ cổ, váy ngắn.
Làn da nâu khỏe khoắn, đôi chân dài miên man kết hợp với khí chất năng , quyến rũ theo cách đầy sức sống.
Không trách , đám đồng nghiệp nam hôm nay tinh thần phấn chấn hẳn.
Ngay cả Cố Kỳ Cẩm cũng không phải ngoại lệ.
Một người luôn đặt công việc lên hàng đầu như ta, mà lại thất thần khi giám đốc bộ phận thị trường đang phát biểu.
Thậm chí còn vô ý đổ ly cà phê bên cạnh.
Sau cuộc họp, mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn Sini ở lại báo cáo công việc với ta.
Nhóm đồng nghiệp nam trao đổi ánh ghen tị, trong khi các nữ đồng nghiệp khẽ che miệng trộm.
Còn tôi, thì thản nhiên ngồi trả lời tin nhắn của một chàng đẹp trai.
Không thể tin , buổi xem mắt lần này của tôi lại gặp một cực phẩm!
Nhìn ảnh thì thấy eo thon, chân dài, vai rộng, dáng người hoàn mỹ.
Không biết so với Cố Kỳ Cẩm thì thế nào, để tôi xem thử…
Cho đến khi bị gọi vào văn phòng.
Bên trong vẫn còn vương mùi nước hoa của Sini.
Tôi đặt tài liệu lên bàn để ta ký, thoáng liếc thấy hộp sandwich chưa hề đến trong thùng rác.
Dạo này khẩu vị ta tệ đến sao?
Tôi lấy iPad ra, lướt nhanh trên giao diện đặt đồ ăn.
“Tôi đổi cho món canh khoai mỡ sườn non nhé? Rau cần xào bách hợp ít dầu?”
Cố Kỳ Cẩm cúi đầu xử lý công việc, giọng lãnh đạm.
“Ừ.”
Hôm nay ta thật kỳ lạ.
Gọi tôi vào rồi chẳng gì.
Tôi đứng yên một lúc, mang giày cao gót lâu nên chân bắt đầu hơi nhức.
Nhìn xuống, tôi thấy một chiếc bật lửa rơi trên thảm.
Không biết ai rơi, tôi cúi xuống nhặt lên.
Vừa đứng dậy quay lại, tôi giật mình phát hiện… Cố Kỳ Cẩm đang chảy máu mũi.
Tôi sửng sốt.
Vội vàng tiến tới, lấy khăn giấy giúp ta lau.
Nhưng càng lau, máu mũi càng chảy dữ dội.
Tôi càng hoảng, càng vội vàng lau kỹ hơn.
Nhưng mỗi lần tôi tiến lại gần, máu mũi ta lại càng không ngừng chảy.
Tôi sốt ruột.
Cố Kỳ Cẩm không tự nhiên quay mặt đi, dùng khăn giấy bịt mũi, giọng trầm thấp.
“Để tôi tự .”
Ồ.
Tôi im lặng lùi lại.
“Vậy tôi ra ngoài trước, nếu cần gì cứ gọi tôi.”
Mặt ta đột nhiên sầm xuống.
“Đợi đã.”
Giọng ta trầm xuống.
“Em ăn mặc thế này định đi gặp ai?”
Tôi không nghe rõ.
“Gì cơ?”
Anh ta mím môi, chần chừ vài giây, rồi hạ thấp giọng.
“Lâm Diểu… em có trai rồi à?”
Anh ta chưa từng là người quan tâm chuyện riêng tư của cấp dưới.
Tôi hơi sững sờ, lắc đầu.
“Chưa có.”
Tạm thời thì chưa.
Anh ta dường như nghe câu trả lời mình muốn, lông mày giãn ra đôi chút, khóe môi cũng hơi cong lên.
“Ừ, ra ngoài đi.”
9
Tin tốt: Đối tượng xem mắt của tôi có tám múi cơ bụng.
Hơn nữa còn là đàn em cùng trường.
Tin xấu: Cậu ta không có hứng thú với tôi.
Cả bữa ăn, tôi cố gắng mỉm , đối phương lại lạnh nhạt, ít , thỉnh thoảng liếc tôi rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Xem ra, tôi không phải gu của cậu ta.
Tôi có chút chán nản.
Sau bữa ăn, đối phương vẫn lịch sự đưa tôi về nhà.
Trước khi rời đi, tôi tiếc nuối thoáng qua chiếc eo gọn gàng săn chắc của cậu ta.
Bà nội gọi điện hỏi tôi buổi xem mắt thế nào.
Tôi thật thà kể lại.
Bà nội hiền, an ủi tôi.
“Cháu của bà xinh đẹp thế này, là cậu ta không có mắt .”
Sáng hôm sau đi , Cố Kỳ Cẩm hiếm hoi đặt một hộp bánh ngọt lên bàn việc của tôi.
Là bánh tart đậu nành và bánh crepe sầu riêng tôi thích nhất.
Tiệm này đã ngừng bánh từ mấy năm trước, chỉ thỉnh thoảng nhận đơn của khách quen.
Tôi hơi bất ngờ.
“Cảm ơn tổng giám đốc Cố.”
Anh ta giọng điềm nhiên.
“Bà nội bảo tôi mang đến cho em.”
À, bảo sao.
Bà nội thật chu đáo, có lẽ bà sợ tôi buồn vì bị từ chối.
Tôi liếc Cố Kỳ Cẩm, hôm nay ta mặc áo sơ mi trắng.
Khi ta xoay người rời đi, lớp vải ôm sát vòng eo và phần hông, tạo ra những nếp gấp mơ hồ.
Áo trắng tức là tâm trạng ta đang tốt.
Mấy đồng nghiệp xì xào bàn tán, rằng chiếc vòng cổ của Sini hôm nay cùng bộ với đồng hồ đeo tay của Cố Kỳ Cẩm.
Một thực tập sinh như ấy sao có thể mua ? Nhất định là ta tặng.
Tôi không mấy đồng với kiểu suy đoán này, cũng có chút ngộ ra nguyên nhân khiến tâm trạng ta vui vẻ.
Tan , tôi thấy một gương mặt quen thuộc dưới sảnh công ty.
Là đối tượng xem mắt của tôi.
Cậu ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo.
“Chị tan rồi à? Em đợi chị lâu lắm rồi.”
Khác hẳn vẻ lạnh lùng hôm qua, lần này Tô Đạc rất ôn hòa.
“Hôm qua em có vẻ không tốt lắm, có thể cho em một cơ hội bù đắp không?”
Nhìn gương mặt đẹp trai của cậu ta, tôi do dự một chút rồi gật đầu.
Chúng tôi đến công viên giải trí.
Chơi vài trò cảm giác mạnh xong, tôi bắt đầu đuối sức.
Không hổ là trai trẻ, cậu ta không những không mệt mà còn có dư năng lượng trấn an tôi, nắm tay tôi, cổ vũ tôi.
Lúc lên vòng quay mặt trời, tôi có chút sợ độ cao, nên cố gắng tập trung vào khuôn mặt cậu ta.
“Em hôm nay có vẻ khác hôm trước?”
Tô Đạc nhướng mày.
“Khác chỗ nào?”
Tôi ghé sát lại.
“Ừm… có thêm mái tóc.”
Cậu ta cong môi .
“Chị quan sát kỹ quá đấy.”
Có tóc mái vào trông càng baby hơn.
“Em bao nhiêu tuổi?” Tôi không nhịn hỏi.
“19.”
“???” Tôi nhớ người mai mối bảo là 20 cơ mà.
Tô Đạc mím môi, rồi lại nhoẻn .
“Sợ chị chê nhỏ tuổi quá, nên cố khai lớn hơn một chút.”
Tôi im lặng hồi lâu.
“Xin lỗi, em không nên lừa chị.”
Cậu ta tưởng tôi tức giận.
Cũng không hẳn là tức giận.
Chỉ là nếu nhỏ hơn chút nữa, tôi có khi phải thấy tội lỗi mất.
“Trẻ mà đã đi xem mắt rồi sao…” Tôi lẩm bẩm.
Ánh mắt Tô Đạc tối đi một chút, nghiêng đầu tôi.
“Em muốn tốt nghiệp là kết hôn ngay.”
Ừm…
Tôi bị kéo ra khỏi nỗi sợ độ cao.
Lúc vòng quay mặt trời hạ xuống, tôi còn không nhận ra.
Hôm nay gió rất lớn, khăn quàng cổ của Tô Đạc bị gió thổi rối tung.
Tôi không nổi nữa, liền đưa tay chỉnh lại giúp cậu ta.
Cậu ta thuận thế cúi xuống, ôm nhẹ lấy tôi.
“Chị đúng là rất biết chăm sóc người khác.”
Tôi giật mình.
Dễ dàng lao vào lòng người khác như sao?
Dễ dỗ hơn Cố Kỳ Cẩm quá trời.
“Có lẽ do mới tốt nghiệp đã thư ký.”
Tôi có chút chua xót trả lời.
Không chỉ lo công việc, mà cả sinh hoạt và chế độ ăn uống của Cố Kỳ Cẩm tôi cũng phải để ý.
Tuổi trẻ mà đã có cảm giác như một bà mẹ .
Tô Đạc vùi đầu vào cổ tôi, giọng trầm thấp.
“Ở bên chị có cảm giác rất yên tâm.”
Cậu ta đúng là biết cách chuyện.
Mặt tôi hơi nóng lên.
Bạn thấy sao?