9
Tối đó, Chu Phỉ ôm chăn:
“Tôi ngủ dưới đất, ngủ giường.”
Tôi ngồi trên giường ngẩng đầu :
“Vậy không ổn lắm đâu ha? Dù gì mới là chủ nhà mà.”
“Hay là… để tôi ngủ dưới đất đi.”
Chu Phỉ nhíu mày:
“Bớt lắm lời.”
Tôi đảo mắt một cái:
“Vậy thì… hay là lên đây ngủ chung với tôi đi?”
Tôi khuôn mặt Chu Phỉ từ từ đỏ lên:
“Chẳng lẽ còn sợ tôi ăn thịt sao?”
“Cô…”
Chu Phỉ đỏ bừng cả mặt, đứng phắt dậy đi tắt đèn, rồi trở lại nằm quay lưng về phía tôi dưới đất.
Một lúc lâu sau, trong chăn mới vọng ra giọng uể oải của Chu Phỉ:
“Cô là loại con , cả ngày trong đầu toàn chứa mấy thứ gì đâu không.”
Tôi không nhịn bật khẽ:
“Ừ thì… trước đây không nghĩ gì nhiều.”
“Nhưng từ hôm nay trở đi, trong đầu tôi toàn là thôi đó.”
Cái bóng trong chăn cứng đờ trong chốc lát.
“Vớ vẩn.”
Chọc ghẹo xong Chu Phỉ, tôi mãn nguyện chui vào chăn ngủ.
Chu Phỉ phiên bản còn ngây thơ thế này, không nhân lúc này trêu một trận thì phí quá.
Mũi tôi toàn là mùi của Chu Phỉ.
Đêm đó, tôi ngủ ngon một cách bất ngờ.
Sáng hôm sau.
Chu Phỉ xong bữa sáng rồi đi học.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài mảnh giấy trên bàn:
“Tôi bữa sáng rồi, dậy nhớ ăn.”
Phải là, Chu Phỉ bây giờ đúng là mẫu trai lý tưởng.
Không hiểu sao mười năm sau lại thay đổi đến mức đó, chắc chắn là từng chịu cú sốc nào đó rất lớn.
Tối đến, Chu Phỉ còn phải đi thêm.
Tôi năn nỉ ỉ ôi mãi, mới chịu cho tôi theo.
Chỗ thêm của Chu Phỉ là một con phố sầm uất, rất đông người.
Anh bảo vệ ở đó.
Tôi ngồi trên cái ghế nhỏ Chu Phỉ chuẩn bị sẵn, uống đồ uống và từ xa.
Ánh đèn chói mắt.
Qua ánh sáng lờ mờ, tôi thấy hình như Chu Phỉ đang đi theo một về phía nhà vệ sinh.
Tôi mím môi, lặng lẽ đi theo.
Chưa kịp đến gần thì đã nghe thấy giọng ngọt ngào vang lên:
“Chu Phỉ, tớ thích cậu.”
“Cậu… muốn trai tớ không?”
Tôi khựng lại.
Nhận ra giọng đó là của Trang Noãn.
Trong lòng hơi khó chịu.
Quả nhiên họ là nam nữ chính định mệnh, dù tôi có thay đổi kịch bản thế nào, cuối cùng họ vẫn sẽ gặp nhau.
Tôi gượng, định quay người rời đi.
Thì giọng lạnh lùng của Chu Phỉ vang lên chậm rãi:
“Tôi không quen .”
“Bạn học, xin hãy tự trọng.”
Tôi khựng lại, về phía khúc cua.
Trang Noãn cố gắng bám lấy vai Chu Phỉ, định hôn .
Nhưng môi còn chưa chạm thì đã bị Chu Phỉ mặt lạnh đẩy ra:
“Biến đi.”
Chu Phỉ xong thì quay người bỏ đi, không chút lưu .
Tôi nép chặt vào tường.
Vừa định rời đi thì nghe thấy tiếng hét giận dữ đến điên cuồng của Trang Noãn:
“Aaaa, tức chết tôi rồi!”
“Chu Phỉ lại dám từ chối tôi!”
“Chắc chắn là vì con tiện nhân đó!”
“Nhất định là như thế! Hôm đó con nhỏ đó căn bản không nên xuất hiện ở đó!”
“Đây rõ ràng là cảnh của tôi mà!”
“Đáng chết, tất cả đều là lỗi của con tiện nhân đó!”
Trang Noãn túm tóc, mặt vặn vẹo, lẩm bẩm như kẻ mất trí.
“Alô, mày còn cách nào không?”
“Nhưng Chu Phỉ giờ không thèm để ý đến tao nữa.”
“Mau nghĩ cách giúp tao đi, chẳng lẽ mày muốn tao không hoàn thành chỉ tiêu sao?”
Tôi cau mày hành của Trang Noãn, thấy hơi kỳ lạ.
Cô ta lẩm bẩm như thể đang chuyện với ai đó đang đứng trước mặt.
Tôi rùng mình, lạnh sống lưng.
Trang Noãn đột nhiên nở nụ đắc ý:
“Được, thì thử xem.”
Dưới ánh sáng mờ, khóe môi ta nhếch lên một nụ đầy toan tính và quyết liệt.
10
Trên đường về, tôi bước lơ đễnh.
Chu Phỉ cau mày kéo tôi về phía trong lề đường:
“Em đang nghĩ gì ?”
“Đi đường cho cẩn thận.”
Tôi liếc người bên cạnh rồi cụp mắt xuống.
Chu Phỉ và Trang Noãn vốn là nam nữ chính trong truyện.
Trong truyện, “Diêm Vương” lạnh lùng vô ấy, chỉ dịu dàng với mình Trang Noãn.
Anh có thể vì ta mà buông bỏ tự tôn, mọi thứ không phù hợp với thân phận của mình.
Thậm chí cuối cùng, Chu Phỉ còn có thể vì ta mà chết.
Nghĩ đến việc mình thì bị xé xác, lòng tôi lại quặn lên một cơn đau không rõ lý do.
Trên mặt còn vương chút nước mắt, bỗng có ngón tay ấm nóng lau đi:
“Sao lại khóc rồi?”
Chu Phỉ nhíu mày, lộ vẻ luống cuống.
Tôi cúi đầu, cụp mắt, giọng nghèn nghẹn:
“Chu Phỉ, em…”
“Là ta nhào đến trước.”
“Anh đã đẩy ta ra rồi.”
Còn chưa đợi tôi hỏi, Chu Phỉ đã vội vàng giải thích trước.
Tôi khựng lại một giây, giọng khàn khàn:
“Em không quan tâm, bị em đóng dấu rồi đấy.”
“Anh biết mà, đúng không?”
Họ là định mệnh của nhau, so với Trang Noãn, tôi thật sự không tự tin.
“Khụ.”
Chu Phỉ đỏ mặt:
“Ai cho đóng dấu tôi chứ.”
Tức mình, tôi cúi người cắn mạnh lên môi một cái:
“Không nuốt lời.”
Chưa kịp tính bước tiếp theo, sáng sớm hôm sau đã có tiếng gõ cửa.
Bạn thấy sao?