11
Ngoài cửa, Trang Noãn mang vẻ mặt ngây thơ trong sáng, nở nụ tươi tắn:
“Trùng hợp ghê ha, học Chu.”
“Tôi vừa dọn đến mới phát hiện ra hóa ra chúng ta là hàng xóm đó.”
Cô ta mặt Chu Phỉ, tít cả mắt.
Chu Phỉ ngừng lại một chút.
“Ồ.”
Nét trên mặt Trang Noãn khựng lại trong một giây, nhanh chóng trở nên ngọt ngào hơn:
“Bạn học Chu, chuyện hôm qua tôi xin lỗi nhé.”
“Có thể là vì tôi thấy cậu học giỏi quá, nên mới hiểu nhầm là thích cậu thôi.”
“Hy vọng cậu đừng để bụng nha.”
Trang Noãn chớp chớp mắt.
Chu Phỉ gật đầu: “Ừ.”
Sau đó đóng cửa lại.
Rồi quay người lại, tôi với ánh mắt khó hiểu.
Tôi chớp chớp mắt, thật không ngờ Trang Noãn lại ra tay nhanh đến .
Mới qua một đêm đã dọn đến hàng xóm rồi.
Tôi xoa cằm, khẽ:
“Chu Phỉ, con trai ra ngoài cũng phải biết tự bảo vệ mình đó nha.”
“Hôm nay để em đưa đến trường nhé.”
Khóe miệng Chu Phỉ giật giật:
“Em…”
“Em không phải con nít.”
Tôi bước tới xoa đầu khi cúi xuống:
“Biết rồi, cún con Chu.”
“Em chỉ muốn một người vợ đảm đang, đưa chồng đi học thôi mà, không sao?”
Chu Phỉ lập tức đỏ ửng cả mặt:
“Em…”
“Em… không phải.”
Tôi cắn mạnh lên môi , ghé sát tai thì thầm:
“Ý là không phải cún con, hay là em không phải vợ hả?”
Cổ họng Chu Phỉ khẽ :
“Anh… là người mà.”
Tôi ngốc nghếch, ôm cổ :
Dễ thương thật sự.
“Ngứa.”
Chu Phỉ nắm chặt vạt áo dưới.
Ra khỏi nhà, đúng như tôi đoán.
Trang Noãn đứng ngay trước cửa chờ sẵn.
Chỉ là khi ánh mắt chạm vào tôi,
Nụ trên mặt ta khựng lại, ánh mắt cũng tối đi.
Nhưng ngay sau đó lại nở một nụ thật tươi:
“Chu Phỉ, đã tiện đường rồi thì tụi mình cùng đến trường nha.”
Trang Noãn lập tức tiến sát lại gần Chu Phỉ, ánh mắt tôi lạnh như băng.
Chu Phỉ đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi vui vẻ đặt tay vào, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Cậu…”
12
Nhìn hai người họ cùng bước qua cổng trường,
Tự dưng trong lòng tôi thấy bất an.
Dạ dày bắt đầu co thắt không ngừng.
Tôi ôm lấy thùng rác, nôn khan từng đợt.
“Sao ?”
Chu Phỉ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, hôn lên tóc:
“Sao dạo này em hay nôn thế?”
“Để đưa em đi viện khám nhé?”
Gương mặt Chu Phỉ tràn đầy lo lắng, dịu dàng lau đi giọt nước mắt vô thức vì nôn của tôi nơi khóe mắt.
Tôi vội xua tay, mâm cơm đầy đồ ăn mặn trên bàn.
Dạ dày lại trào lên một cơn buồn nôn.
“Không , em thế này nghiêm trọng lắm, đi bệnh viện ngay.”
Tôi còn chưa kịp từ chối thì đã bị Chu Phỉ bế bổng lên:
“Đừng…”
Không ngờ triệu chứng nghén lại nặng như .
Rõ ràng mấy hôm trước còn ổn mà.
Chỉ là… đến bệnh viện rồi thì tôi phải giải thích với Chu Phỉ thế nào đây?
“Chào , đây là con .”
“Anh của mười năm sau để lại đấy.”
Ờ thì… tôi lắc đầu.
“Anh thả em xuống đã.”
Thà giải thích ngay bây giờ còn hơn bị vạch trần ở viện.
“Em có chuyện muốn với .”
Chu Phỉ khựng lại giữa chừng.
“Để đưa em đi khám trước đã.”
“Đừng, em chỉ là—”
Cửa trước bỗng nhiên có người đứng chắn.
Trang Noãn nở nụ đắc ý rạng rỡ:
“Chu Phỉ, lúc nãy em nhặt cái này trên đường.”
“Chắc là của chị Tô Ý rơi nhỉ?”
Trang Noãn giơ tờ giấy trong tay lên.
Sắc mặt tôi cứng lại, vô thức nổi giận:
“Trang Noãn, ăn cắp đồ của tôi!”
Tờ siêu âm đó từ hôm đó đến giờ tôi chưa hề mang ra, ta nhặt kiểu gì?
Trang Noãn cụp mắt xuống, tỏ vẻ ấm ức:
“Chị Tô Ý, chị đừng vu oan cho em.”
“Em thật sự nhặt trên đường, thấy trên đó có tên chị nên mới mang tới.”
“Nhưng mà sao chị có thể với học Chu Phỉ chứ?”
“Chị bị người khác cho có thai rồi giờ muốn lôi Chu Phỉ vào gánh thay sao?”
“Chẳng phải vì thế nên chị mới cứ bám lấy Chu Phỉ à?”
“Sao chị có thể tổn thương ấy như ? Chị không thấy cắn rứt sao?”
Cơ thể Chu Phỉ bỗng khựng lại.
Ánh mắt chằm chằm vào tờ giấy trong tay Trang Noãn.
“Không phải.”
Tôi nắm lấy cổ áo Chu Phỉ, thẳng vào mắt lắc đầu:
“Không phải em.”
Chu Phỉ thả tôi xuống, ánh mắt lạnh lùng gương mặt Trang Noãn.
Anh đưa tay giật lấy tờ giấy trong tay ta.
“Không phép ấy như .”
“Cô có thể đi rồi.”
Trang Noãn sững người, sắc mặt thoáng qua vẻ tức giận:
“Chu Phỉ, em toàn là sự thật mà, hay là kỹ xem trên tờ giấy đó ghi rõ ràng tên Tô Ý.”
“Cô ta là loại đàn bà đã bị người khác chơi đến nát bét.”
“Bây giờ mang cái bụng to đến tìm gánh trách nhiệm.”
“Chu Phỉ, em là vì lo cho .”
“Nhìn bị loại người này lừa gạt, em thật sự rất đau lòng.”
Còn chưa kịp xong,
Chu Phỉ “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?