20
Cuối cùng, dù tức giận, Đoạn Kiều vẫn đốt một khoản tiền lớn cho tôi.
Số tiền nhanh chóng vào tài khoản. Trên đường đi nộp tiền, tôi gặp Bạch Vô Thường.
“Có thể giúp tôi đón một con ma không?”
Cô ấy nhét cho tôi thông tin của người đó, tha thiết nhờ vả:
“Vài hôm trước idol của tôi chết. Sếp vừa xử xong, tôi phải ra cửa chờ idol. Nếu ấy ở lại việc ở địa phủ, biết đâu chúng tôi có thể trở thành đồng nghiệp…”
Cô thao thao bất tuyệt, đôi mắt lấp lánh đầy sao.
Tôi cúi thông tin trong tay. Người cần đón là một ông lão, cả đời theo nghiệp bắt ma.
Ông ta có vẻ là cũ của Diêm Vương, vẫn phải đúng quy trình.
Theo địa chỉ, tôi đến một khu núi sâu, xung quanh tĩnh mịch như chết. Trên ngọn núi chỉ có duy nhất một căn nhà.
Tôi quanh không thấy hồn phách nào.
“Cô , đang tìm tôi à?”
Một bàn tay đặt lên vai tôi. Quay lại, tôi thấy một ông lão râu tóc bạc phơ.
“Ông ơi, sao ông lại sống ở đây?” Tôi tò mò, nơi này thật sự quá đìu hiu.
“Chẳng còn vướng bận gì với thế gian nữa.”
Ông trả lời:
“Những người tôi thương đều không còn, tôi mong họ đến thăm mình, lại sợ quá đông sẽ khiến họ hoảng. Thế là tôi đến nơi núi sâu rừng thẳm này, nghĩ rằng có lẽ họ sẽ ghé qua tâm sự.”
“Họ có đến không ạ?”
“Người đến, người không.”
Ông vuốt râu, ánh mắt không gợn nhiều cảm , như thể đã thấu hết hỉ nộ ái ố của nhân gian.
“Nhưng chỉ vì một hy vọng không chắc chắn mà tự giam mình vào chốn này, liệu có đáng không?”
Như một giấc mơ đẹp, sao chắc rằng nó có thật, rằng một ngày nào đó nó sẽ đến? Nếu đó chỉ là lời dối trá, chẳng phải đã phí hoài cả cuộc đời sao?
“Chuyện đó, sao không đi hỏi Đoạn Kiều?”
Ông cụ gõ nhẹ vào trán tôi:
“Chẳng phải cậu ta cũng vì chờ mà sống mãi trong tòa nhà bỏ hoang mấy năm nay sao?”
21
Tôi thấy trong căn nhà nhỏ của ông lão hai chiếc chăn mà Đoạn Kiều để ở lều cỏ hôm đó, cùng với một ít gạo và mì chưa dùng hết.
Ông lão kể rằng mình cũng có chút tiếng tăm, năm xưa Đoạn Kiều từng tìm đến ông trên núi.
Lúc đó, Đoạn Kiều xuất hiện trước mặt ông như một người chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, cả người tê liệt và mơ hồ, khẩn thiết cần một lý do để tiếp tục sống.
Khi biết tôi sau khi chết trở thành ma, không thực sự biến mất khỏi thế giới này, như nắm cọng rơm cứu mạng.
Trở về, chuyển vào sống trong tòa nhà bỏ hoang đầy âm khí, chờ tôi quay lại.
Anh cũng lựa chọn một hy vọng không chắc chắn, giống như chờ đợi một cơn mưa không biết bao giờ sẽ tới.
“Đời người chỉ mấy chục năm, chẳng ai biết con đường phía trước sẽ ra sao. Nhưng ít nhất, cậu ấy đã sống tốt, thế là đủ.”
Ông lão liếc căn nhà mình từng sống khi còn sống, rồi quay lưng rời đi.
“Suốt cả đời, thứ khó định nghĩa nhất chính là hai chữ ‘đáng giá’. Thế nào gọi là đáng giá? Cho dù một tâm nguyện hoàn thành, con người vẫn sẽ có những điều cầu mà không . Lòng tham của con người là vô tận. Thế nên, nếu bản thân cậu cảm thấy xứng đáng, thì nó đáng giá.”
Đó là câu cuối cùng ông trước khi đi.
22
Sau khi đưa ông lão đến địa phủ, tôi bất ngờ bị Bạch Vô Thường lao đến ôm chặt:
“Nghe cậu cũng sắp rời đi rồi đúng không?”
“Cậu đi rồi, tôi chỉ còn cái mặt đen xì của Lão Hắc mà mỗi ngày, chắc tôi không sống nổi mất.”
Cô ấy ra vẻ đau khổ.
Tiểu Cam, trợ lý của tôi, không phải là ma mà là hồn.
Hồn phách chỉ tạm thời tách khỏi cơ thể, vẫn có cơ hội trở lại. Nhưng hồn phách không có ký ức, và chúng tôi cũng không thấy khuôn mặt của ấy.
Không biết vì sao ấy lại phiêu lạc đến đây, Hắc Vô Thường, có lẽ thấy đơn côi cút, đã đưa cho tôi trợ lý.
Cái tên “Tiểu Cam” cũng là do ấy đặt.
Một con ma lạnh lùng, nghiêm khắc như , ai ngờ lại đặt cái tên đáng đến .
Dạo này tôi không thấy Tiểu Cam.
Tôi nghĩ ấy lại đi chơi đâu đó nên không bận tâm.
Mãi sau mới nghe Hắc Vô Thường ấy đã rời đi.
Tôi và Bạch Vô Thường đều nghi ngờ Hắc Vô Thường thầm thích Tiểu Cam.
Chỉ vì những năm qua ấy luôn quan tâm ấy, thỉnh thoảng tan còn đến hỏi thăm; có món đồ nhỏ nào thú vị cũng nhờ tôi chuyển cho ấy.
Nhưng khi đối mặt, ấy lại lạnh lùng, như không thấy sự tốt bụng của Tiểu Cam dành cho mình.
Dù , chúng tôi hiểu.
Tiểu Cam là một hồn côi, sớm muộn gì cũng phải trở về.
Nếu không trở về, sẽ gặp kiếp nạn khác.
Giữa và Hắc Vô Thường vốn không có kết quả.
23
Đang trò chuyện, giọng nghiêm nghị của Hắc Vô Thường vang lên từ đại điện:
“Bớt thân thiết với tôi đi. Một tòa nhà bỏ hoang mà biết bao người, chết rồi còn không biết hối cải… Đứng yên, ngay ngắn vào!”
Tiếng tra khảo vang lên bên trong, cuối cùng Hắc Vô Thường ra lệnh:
“Dẫn đi.”
Anh bước ra, thấy tôi, gật đầu chào rồi hỏi:
“Sắp đi rồi à?”
“Ừ.”
Tôi siết chặt mẩu giấy mà Tiểu Cam để lại, lòng đầy mâu thuẫn.
“Tôi không hiểu cậu nghĩ gì nữa. Làm người thì sợ ma, ma như chúng ta thì có gì phải sợ? Chẳng phải sống rất ổn sao? Sếp tuy nghiêm khắc cũng tốt với mọi người. Vài năm nữa còn có thể thăng chức, cớ gì phải hy sinh nhiều như thế…”
Bạch Vô Thường chu môi, không hiểu nổi.
“Thôi đủ rồi.”
Hắc Vô Thường ngắt lời :
“Mỗi người đều có lựa chọn của mình, ma cũng . Đừng giữ cậu ấy nữa.”
Anh quay sang tôi, :
“Chúc cậu may mắn, Trần Yên Vũ.”
Chuyển sang góc Đoạn Kiều:
1
Trần Yên Vũ lại đi rồi. Tôi cảm nhận .
Lúc ấy còn sống, tôi không tin thế giới này có ma. Nhưng ngày đứng trước mộ từ sáng đến tối, tôi đã tin.
Tôi bắt đầu như người điên, nghe ở ngoại ô có một con đường, trên núi có ông lão quen biết với Diêm Vương.
Chẳng cần biết chuyện này thật hay giả, tôi lao đến tìm ông.
Ông rằng Trần Yên Vũ không biết những gì xảy ra sau khi chết, và sống khá tốt.
Thế nên tôi chuyển vào sống trong tòa nhà bỏ hoang lạnh lẽo, ẩm thấp.
Ở đó, ngoài tôi, không có người sống nào khác.
Tôi nghĩ, như sẽ không sợ.
Tôi cẩn thận trang trí căn phòng theo sở thích của , mua chiếc đèn màu ấm và chiếc chuông gió màu xanh mà thích, rồi ôm hy vọng chờ đợi.
Cô sẽ quay lại, đúng không?
Một năm, hai năm, ba năm…
Mỗi dịp Thanh Minh, tôi đốt rất nhiều giấy tiền cho .
Nhưng không lần nào tôi cảm nhận sự hiện diện của .
Tôi từng nghĩ đã quên tôi. Nhưng không thể bỏ mặc .
Tôi sợ bị bắt nạt.
Đến năm thứ năm, tôi cố không đốt giấy nữa, còn đi xem mắt.
Tôi không tin không quan tâm chút nào.
Ngay cả tôi cũng cảm thấy tất cả những chuyện này thật nực .
Nhưng khoảnh khắc chiếc ly thủy tinh vỡ tan, tôi biết ấy đã trở về.
Tay cầm khăn giấy của tôi run lên.
Cô ấy quay lại vì tôi, hay vì tiền?
Gần năm năm rồi, em về tôi một lần thì có sao đâu?
Chết tiệt, một thằng đàn ông như tôi sống trong căn phòng hồng phấn kiểu công chúa suốt bao năm, tôi vì cái gì?
Vì sự vô của em? Vì em chẳng hề để tôi trong lòng?
Trần Yên Vũ, em đúng là một đứa không có lương tâm.
2
Tôi là con riêng, sau khi mẹ mất, tôi bị gửi vào nhi viện.
Hầu hết cuộc đời tôi đều có Trần Yên Vũ bên cạnh.
Ở nhi viện, mọi người đều sợ tôi, tôi là kẻ lạnh lùng, cục cằn. Chỉ có Trần Yên Vũ là không.
Cô ấy không sợ tôi, thậm chí còn dám đối đầu.
Mỗi khi tôi tay chân, ấy chắc chắn không chịu thua.
Thật ra tôi chẳng muốn đánh nhau với ấy.
Cái cổ tay bé xíu kia, tôi chỉ cần mạnh tay là gãy.
Tôi luôn tỏ ra hung dữ để dọa ấy, ấy không tin.
Hết ngày này qua ngày khác, ấy cứ nghịch ngợm, còn ra lệnh tôi hái đào, hái mận cho ấy.
Có lần ấy bắt tôi cõng, vừa nằm trên lưng tôi đã ngủ ngon lành.
Tôi thật sự muốn ném ấy xuống sông. Nhưng nghĩ lại, đào ngọt mà ấy thích ăn cũng ngon, nên thôi.
Có một lần trong viện bị mất đồ, một giáo viên khăng khăng là tôi , còn lôi cả viện vào để đấu tố tôi.
Tôi không bận tâm, dù sao trong mắt họ tôi cũng chỉ là một kẻ bỏ đi.
Nhưng Trần Yên Vũ thì không.
Cô ấy lao vào cấu xé người đó đến trầy cả mặt, trông cực kỳ đáng sợ.
Mọi người tôi là “quái vật” của nhi viện, tôi thấy ấy mới đúng.
Sau đó, bố tôi tìm đến. Ông ấy có chút tiền, cũng chẳng phải giàu có gì.
Cả viện khuyên tôi nên nhận ông, tôi phát chán với trò giả tạo của ông ta.
Cái cách ông thuyết phục mọi người, có phải trước đây cũng đã lừa mẹ tôi như ?
Đồ khốn.
Chưa đầy hai ngày, tôi quyết định rời đi và mang theo Trần Yên Vũ.
Thực ra tôi cũng chẳng biết vì sao lại dẫn ấy theo. Có lẽ vì hôm tôi dọn đồ, ấy đã đứng chờ sẵn ở cửa.
Tôi chỉ là ra tiếng khi thu xếp đồ, chẳng qua va vào ấy ở hành lang.
Là ấy nằng nặc đòi đi theo tôi, không liên quan gì đến tôi cả.
Tôi không đủ khả năng nuôi hai người, nếu là Trần Yên Vũ thì… cũng không phải không thể thử.
Sau này, ấy tôi, muốn ở bên tôi suốt đời.
Tôi tin.
Trần Yên Vũ chưa từng ai khác.
Tôi nghĩ, tôi là người duy nhất.
Tôi cũng chưa từng ai khác, ấy là người duy nhất.
Nên chúng tôi phải kết hôn, như thế sẽ không bao giờ rời xa.
Nhưng ấy chết rồi.
Và từ người duy nhất của ấy, tôi biến thành kẻ bị thế giới bỏ rơi.
3
Lần này Trần Yên Vũ trở lại, tôi thực sự không muốn để ý đến ấy.
Đứa nhỏ này, không giải thích rõ ràng chuyện năm năm qua thì đừng mong tôi tha thứ.
Nhưng ai ngờ, ấy chẳng thèm quan tâm tôi nghĩ gì, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Tôi tức muốn chết, vẫn một mình đến mộ Tống Diễm Ngôn.
Tôi đã đợi người phụ nữ này chết suốt ba năm.
Lúc sống, tôi không thể gì ta.
Nhưng khi ta chết, tôi không để ta yên.
Tôi người theo dõi, chỉ cần nhà ta chuyển mộ, tôi lập tức đến hủy.
May mắn là mấy ngày nay Trần Yên Vũ không ở đây, ấy không phải chứng kiến những điều bẩn thỉu này.
Thật phiền phức.
Cô ấy không quan tâm tôi, tôi lại ngày đêm nghĩ cách trả thù cho ấy.
Kiếp trước chắc tôi nợ ấy, kiếp này mới thảm thế này.
Đêm đó, khi tôi về nhà, có một người đàn ông tự xưng là cảnh sát chờ tôi dưới tòa nhà bỏ hoang.
Ông ta cần hỏi tôi vài chuyện.
Tại đồn cảnh sát, ông ta lấy ra chiếc áo khoác tôi đã đưa cho người phụ nữ điên.
Ông nó tìm thấy trong tòa nhà bỏ hoang, bên dưới còn có một vũng máu.
Ông ta điều tra, có người từng thấy một người phụ nữ điên mặc chiếc áo đó, có nét giống vợ thầy mình.
Người vợ này đã mất tích nhiều năm, ông ta luôn tìm kiếm.
Tôi kể rõ ràng về trạng người phụ nữ điên, rồi cầu tạm thời chờ ngoài cửa.
Bên cạnh tôi là một đứa trẻ cứ khóc lóc khiến tôi bực mình.
Tôi bịt miệng nó lại, trong khi đầu óc thì đang trách móc Trần Yên Vũ.
Cô ấy muốn đi là đi, coi tôi như máy rút tiền à?
Lời hứa của phụ nữ đúng là không đáng tin.
Bạn thấy sao?