10
Đến ngày 1 tháng 6 — Tết Thiếu Nhi, tôi nhận lời mời từ Trần Văn Khang.
Anh ta đó là sinh nhật của mình, rủ tôi đến nhà tham dự tiệc sinh nhật riêng tư.
Tôi vội tìm đạo trưởng để bàn đối sách.
Đạo trưởng nghiêm túc :
“Giờ địch sáng ta tối, thay vì cứ trốn tránh lo sợ bị đánh úp bất ngờ,
chi bằng chủ xuất kích, dằn mặt ta luôn một trận!”
Tôi xoa cằm gật đầu:
“Đạo trưởng, già thế rồi mà còn chơi game hả?”
Đạo trưởng trừng mắt lườm tôi:
“Cô thì chết đến nơi rồi mà vẫn rảnh rang xem phim, lo cho tôi gì!
Nghe này, chiêu của Trần Tĩnh Sơ chẳng có gì ngoài việc tiếp cận gần gũi, sau đó đẩy ra chịu chết thay.
Cô phải cố gắng giữ khoảng cách với ta càng xa càng tốt.
Tôi sẽ giúp dùng một phần vận khí để bảo vệ lần này bình an vượt qua kiếp nạn.”
Tôi thắc mắc:
“Đạo trưởng, nếu đã có khả năng như , sao không giải quyết luôn giúp em đi?
Sao cứ phải bắt em chui đầu vào hang cọp gì?”
Đạo trưởng gõ vào đầu tôi một cái rõ đau:
“Cô nghĩ chỉ cần ở trong phòng là an toàn à?
Sau lưng Trần Tĩnh Sơ chắc chắn cũng có người hỗ trợ!
Vậy thế này, để chắc ăn tuyệt đối, tôi sẽ truyền cho bí kíp sinh tồn ăn cơm mưu sinh của tôi.
Nhất định phải học thuộc, lúc khẩn cấp cứu mạng mình đấy!”
Ngày 1 tháng 6 năm 2025.
Tôi đến tham dự tiệc sinh nhật Trần Văn Khang như lời mời.
Không ngờ lại gặp ba người ngoài dự đoán.
Ba cậu sinh viên thể thao từng đi liên hoan hôm trước.
Và cả… Trần Tĩnh Sơ.
Thì ra những người mà tôi tưởng không liên quan, thật ra đều là quân cờ trong tay ta.
Cô ta đã giăng sẵn thiên địa võng, chỉ đợi tôi tự bước vào để thế mạng cho ta.
Trần Văn Khang và Trần Tĩnh Sơ là sinh đôi khác trứng — long phụng song sinh.
Sinh nhật cùng một ngày.
Trong buổi tiệc, ý đồ của Trần Văn Khang lộ rõ mồn một.
Anh ta đưa cho tôi một ly cocktail màu xanh cố gắng mời tôi uống.
Tôi lấy lý do đang trong kỳ kinh nguyệt, không thể uống đồ lạnh để từ chối.
Anh ta lại nhiệt bê ra một đĩa bánh ngọt lớn, bảo tôi ăn thử.
Tôi đáp lại:
“Anh không biết tôi đang ăn kiêng à?! Với lại, tôi muốn ăn gì thì tự biết đi lấy, khỏi phải lo.”
“Anh đâu phải nhân viên phục vụ, sao cứ chạy qua chạy lại ?”
Tôi thấy trong mắt ta thoáng qua một tia uất ức, tay phải siết chặt thành nắm .
Nhưng cuối cùng vẫn phải cố nén lửa giận, quay sang xin lỗi tôi.
Trần Tĩnh Sơ ở bên cạnh không nổi nữa, lên tiếng:
“Ý là gì ?
Hôm nay là sinh nhật em tôi, nó mới là nhân vật chính.
Nó chăm sóc mà còn tỏ thái độ.
Cô kiểu gì đấy?”
Tôi phớt lờ ta, quay sang Trần Văn Khang:
“Nếu tôi không đạt cầu, thì tôi đi nhé?”
Trần Văn Khang tất nhiên không muốn tôi rời đi, liền quay lại trách móc chị mình:
“Chị, chuyện giữa bọn em không cần chị lo! Nếu Phương Phương chia tay em, chị chịu trách nhiệm nổi không?!”
Trần Tĩnh Sơ tức giận xô tôi một cái, rồi quay lưng về phòng luôn.
Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, mà khi ta lướt qua tôi, tôi thấy trên mặt ta thoáng hiện một nụ hiểm độc.
Như thể đang đắc ý vì kế hoạch sắp thành công.
Ngay giây tiếp theo, đầu tôi bắt đầu choáng váng, ý thức dần mơ hồ.
Trần Văn Khang vội đỡ lấy tôi.
Đám khách đang nhảy nhót trong phòng bỗng đồng loạt dừng lại, quay đầu về phía tôi.
Ai nấy đều nở nụ giống hệt Trần Tĩnh Sơ, đầy ác ý.
Tôi như con cừu non bị mắc kẹt giữa bầy sói, hàng chục ánh mắt đỏ rực khóa chặt lấy tôi.
Một cảm giác tuyệt vọng tột độ trào dâng trong lòng.
Lần nữa tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường của Trần Tĩnh Sơ.
Cùng với ta.
Tay tôi bị còng bằng còng tay màu bạc, và bị khóa chung với Trần Tĩnh Sơ.
Cô ta đắc ý tôi, vẫy vẫy chùm chìa khóa trong tay.
Rồi đột nhiên, ta vung mạnh tay, xoay vài vòng, ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Chìa khóa rơi xuống hồ nước dưới sân, chìm nghỉm.
Trần Tĩnh Sơ không thèm diễn nữa.
Cô ta dùng tay phải vỗ nhẹ mặt tôi hai cái, bật nhẹ nhàng:
“Tôi đã cho đóng đinh toàn bộ cửa sổ và cửa chính rồi.
Đợi kiếp nạn đến, đảm bảo có mọc cánh cũng không thoát !
Đừng sợ, chết rồi tôi sẽ đốt nhiều vàng mã cho.
Dùng mạng rác rưởi của đổi lại mạng tôi, nên thấy vinh dự mới đúng.
Ngoan ngoãn chết thay tôi đi nhé, hahahahaha!”
Tôi liếc ta một cái, không hề sợ hãi, bình tĩnh hỏi:
“Cô có biết tai họa sắp tới là gì không?
Lỡ như là cháy nhà thì sao?
Cửa nẻo bị đóng đinh hết, tôi chết, nghĩ mình thoát nổi à?”
Đồng tử Trần Tĩnh Sơ lập tức giãn ra, gương mặt cứng đờ, đứng hình ba giây.
Bạn thấy sao?