“Đúng , tôi cố đấy.”
“Cô thích ăn cắp kết quả của tôi đến thế, lần này tôi còn đích thân dọn sẵn cho , chẳng phải nên cảm ơn sao?”
Bình luận trong livestream nổ tung:
“Cái gì?! Có cú plot twist à?”
“Trời đất ơi, Lâm Tĩnh Hiểu đúng là ‘vừa ăn cắp vừa làng’ luôn hả?”
“Tôi cũng thấy vô lý mà, gì có cái năng lực nào kỳ diệu như thế, hóa ra là toàn xạo!”
“Hay đấy… phim hay bắt đầu rồi nè…”
Lời tôi có thể người khác không hiểu, Lâm Tĩnh Hiểu thì rõ từng chữ một.
Cô ta trừng mắt tôi, nghiến răng nghiến lợi:
“Con tiện nhân này, mày dám chơi tao?! Mày không chết tử tế đâu!”
Một kẻ xấu lại đổ lỗi trước, tôi chỉ thấy buồn đến nực .
Tôi đứng giữa bao ánh mắt, thẳng thắn xé toạc lớp mặt nạ giả tạo của Lâm Tĩnh Hiểu.
“Lâm Tĩnh Hiểu, ngay từ khi hạ cổ tôi, nên biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay!”
Hai chữ “hạ cổ” vừa thốt ra, cả căn phòng như nổ tung.
“Gì cơ?! Hạ cổ?!”
“Trời đất! Chẳng lẽ cái gọi là ‘năng lực đặc biệt’ của Lâm Tĩnh Hiểu là do hạ cổ mà có?!”
“Tôi đoán nhé, Lâm Tĩnh Hiểu hạ cổ lên người Cố Yên rồi lợi dụng đó để đánh cắp toàn bộ kết quả khám nghiệm tử thi của ấy!”
“Bảo sao lúc Cố pháp y nghỉ việc thì ta cũng không chịu ‘trò chuyện với người chết’ nữa, hóa ra là không thể trộm nữa rồi!”
Cục trưởng và Trần Minh Xuyên cũng trợn mắt nhau, rõ ràng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế.
Biết không còn đường lui, Lâm Tĩnh Hiểu như phát điên, lao đến bàn mổ chụp lấy dao giải phẫu định đâm tôi.
“Cố Yên! Mày phải chết!”
“Cố Yên, cẩn thận!”
Khoảng cách quá gần, cục trưởng và Trần Minh Xuyên không kịp phản ứng.
Ngay khi lưỡi dao gần như sắp đâm vào tim tôi, tôi nghiêng người né tránh.
Tôi bình yên vô sự — Lâm Tĩnh Hiểu thì không.
Cô ta vấp vào cạnh bàn mổ, mất đà, con dao trên tay đâm thẳng vào cổ họng mình, tử vong tại chỗ.
Máu từ cổ ta trào ra không ngừng, và theo đó là một con côn trùng đen sì — một con mẹ cổ.
Tôi lấy hộp nhỏ từ túi áo ra, bình tĩnh nhặt lấy con mẹ cổ, cất vào hộp mang theo bên mình.
Màn kịch kết thúc, bằng một tội danh: “Cố ý người không thành, dẫn đến tự tử ngoài ý muốn.”
Cục cảnh sát lập tức thông báo người thân của ta đến nhận xác.
Ban đầu dì của Lâm Tĩnh Hiểu không chịu, sau cùng cũng xuất hiện.
Chưa đầy một tuần sau, tôi nghe tin —
Thi thể Lâm Tĩnh Hiểu bị đưa về quê để âm hôn. Ai nghe cũng cảm thán rằng, cái kết như là đáng đời.
Sau đó, cục tổ chức họp báo công khai toàn bộ sự thật về vụ việc giữa tôi và ta.
Còn tôi — chính thức quay trở lại với sự nghiệp pháp y.
Về phần Trần Minh Xuyên, nghe bị điều chuyển đi nơi khác.
Tôi không quan tâm.
Anh ta từng tìm tôi xin quay lại,
Tôi thẳng thừng từ chối, còn mắng cho một trận đến mức ta xấu hổ mà chạy mất.
Sau khi mọi chuyện khép lại, tôi xin nghỉ phép về quê.
Tôi mang theo con mẹ cổ lấy từ xác Lâm Tĩnh Hiểu, giao cho dì ba tôi – người có kinh nghiệm giải cổ trong nhà.
Dì nghi lễ, thiêu cháy con mẹ cổ.
Khi nó chết đi, tôi cảm nhận rõ con tử cổ trong người mình cũng theo đó mà biến mất.
Lần đầu tiên sau bao lâu, tôi mới thật sự thấy nhẹ nhõm.
Thực ra, tôi chưa bao giờ ngừng điều tra Lâm Tĩnh Hiểu.
Sau lần thử thăm dò khả năng đọc tâm thất bại, tôi đã thám tử tư điều tra ta đến tận gốc rễ.
Email tôi nhận xác nhận:
Lâm Tĩnh Hiểu xuất thân từ một nhánh bí truyền của Hắc Cổ Miêu Tộc ở vùng Tây Nam.
Tộc này có một loại cổ thuật cực kỳ đặc biệt — gọi là “chữ cổ”.
Người mang mẹ cổ có thể, trong thời gian nhất định, đọc suy nghĩ của người bị hạ tử cổ.
Chính vì , ta mới có thể đọc kết luận pháp y trong đầu tôi từng lần một.
Còn cái video ta tung ra, vu oan tôi lén xem sổ tay
Thực ra là do ta hóa trang giả mạo tôi, lợi dụng dáng người và góc mặt tương tự để dựng nên cảnh quay giả.
Tôi quay về quê, chính là để tìm dì ba hỗ trợ giải cổ.
Bởi tôi biết rõ
Muốn cổ hoàn toàn, chỉ có một cách: mẹ cổ phải chết.
Và tôi đã chờ đợi đúng thời điểm để kết thúc tất cả.
Tất cả những oan khuất từ kiếp trước rốt cuộc cũng đã giải.
Còn hiện tại cuộc đời tôi… mới chỉ vừa bắt đầu.
— Hết truyện —
Bạn thấy sao?