Trở Về Đúng Vị [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi thấy tận mắt Cố Hạc Uyên uống cạn ly rượu đã bị bỏ thuốc, chị tôi đứng ở phía xa, trong mắt toàn là tia toan tính độc địa.

Hai phút sau, thuốc phát tác.

Sắc đỏ khác thường lan dần trên mặt Cố Hạc Uyên.

Vệ sĩ riêng của ta lập tức tiến tới, dìu người lên tầng trên.

Tôi giơ tay ra hiệu “OK” với chị, đồng thời đưa thẻ phòng cho ta.

Vừa định quay người rời đi, cổ tay đã bị chị nắm chặt.

Giọng ta rít lên, nhỏ đầy đe dọa:

“Đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì! Việc chưa thành, mày đừng hòng chuồn đi đâu!”

“Đứng ở cửa trông chừng cho tao! Nếu gặp người của Cố thiếu, nên gì không nên gì, trong lòng mày phải rõ!”

Cô ta cứ nghĩ tôi sẽ lại giống kiếp trước, khuyên can đủ điều.

Nhưng lần này, tôi rút tay khỏi tay ta, nhếch môi , liếc sang vệ sĩ ở phía xa đã sớm cảnh giác về phía này:

“Yên tâm đi, chị là chị của em mà, em không giúp chị thì còn giúp ai nữa?”

“Chị mà gả vào nhà họ Cố, đừng quên con bé em ngoan ngoãn này là rồi.”

Kiếp trước, ta nghĩ tôi đã hoại giấc mộng gả vào hào môn, nên đẩy tôi vào chỗ chết, xác không toàn thây.

Kiếp này, tôi không những không cản, mà còn muốn tận mắt xem chị ta đào hố chôn mình sâu đến đâu.

Giang Oản không nghi ngờ gì, chỉ ngẩng cao đầu đắc ý:

“Biết điều đấy! Đợi chị vào nhà họ Cố rồi, sẽ giới thiệu cho em một chân tài xế hay thư ký gì đó, sống an nhàn cả đời!”

“Lên tầng rồi thì câm miệng cho chị, ai hỏi gì thì bảo mày là nhân viên phục vụ, đang chờ Cố thiếu sai bảo. Dám chuyện của chị, hậu quả thế nào mày tự biết!”

Ánh mắt ta lướt qua tôi, sắc như dao, rồi túm lấy cổ tay tôi kéo thẳng lên tầng.

Bảo vệ đã đứng sẵn ngoài cửa.

Chị tôi kiếm cớ “mang nước” để vào trong phòng.

Chẳng bao lâu sau, bên trong vang lên một tiếng rầm nặng nề như có vật gì đó ngã xuống.

Tôi nấp ở cuối hành lang, quan sát hình căn phòng từng giây từng phút.

Không lâu sau, Giang Oản bị đánh ngất và bị kéo ra ngoài.

Năm gã vệ sĩ đểu giả, khoái trá lôi ta vào căn phòng kế bên.

Thấy , tôi thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, phía sau đầu tôi như bị ai nện mạnh một cú.

Mắt tôi tối sầm lại, rồi ngất lịm.

Khi tỉnh dậy, tay chân tôi đã bị trói chặt bằng dải lụa vào đầu giường.

Trước mắt là khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của Cố Hạc Uyên.

Tôi trợn to mắt, vừa định kêu cứu thì ta đã cúi người, mạnh bạo bịt miệng tôi bằng chính nụ hôn của mình.

“Đừng tưởng tôi không biết trong ly rượu tối nay có vấn đề.”

“Là đưa tới, thì chính phải chịu trách nhiệm…”

Tiếng kêu cứu của tôi nhanh chóng chìm trong những hơi thở dồn dập và mập mờ không rõ ranh giới.

Tôi giãy giụa đến kiệt sức, toàn thân đau nhức như vừa bị xé nát.

Không biết Giang Oản tìm đâu ra thứ thuốc đó, mà Cố Hạc Uyên kéo dài đến tận sáng mới buông tha.

Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau, nhân lúc ta ngủ say mới gỡ dây trói, mặc lại quần áo.

Danh tiếng Cố Hạc Uyên hiểm độc, thủ đoạn, nổi như cồn trong giới thượng lưu – tôi không ngu như Giang Oản mà nằm chờ báo ứng.

Tôi cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết có thể lưu lại trong căn phòng rồi chuồn khỏi khách sạn.

Trước khi rời đi, tôi liếc phòng bên cạnh – nơi Giang Oản bị lôi vào tối qua.

Cửa phòng khép hờ, một khe nhỏ hé ra.

Quần áo của năm tên vệ sĩ vứt bừa bộn khắp sàn.

Giang Oản nằm bất tỉnh trên giường, không mảnh sức lực.

Tôi không lên tiếng, cũng không bước vào.

Chỉ lặng lẽ quay lưng rời khỏi đó.

Vừa về đến nhà, ba mẹ đã vội vàng lao ra đón.

Không thấy bóng dáng Giang Oản đâu, sắc mặt họ lập tức sa sầm.

“Giang Dao, chị con đâu? Sao chỉ có mình con về?”

Nghĩ lại kiếp trước, cả nhà bọn họ trách tôi đã hỏng cơ hội gả vào hào môn của Giang Oản, đến cả xác tôi cũng chẳng buồn thu về.

Tôi không còn giữ nổi vẻ mặt tử tế với họ nữa.

“Có lẽ bỏ thuốc hơi quá tay, nên Cố thiếu… vẫn còn bận bịu chưa xong ấy mà.”

Tôi nhàn nhạt đáp.

Sắc mặt mẹ tôi đang cau có bỗng chốc rạng rỡ như nở hoa.

“Biết ngay mà! Oản Oản nhà mình đúng là có bản lĩnh! Đâu như ai kia, chẳng gì, chỉ giỏi chuyện. Nuôi hai chục năm, đúng là đồ của!”

Ba tôi chẳng buồn tôi lấy một cái, vội thúc mẹ vào bếp hầm thuốc bổ.

Còn dặn phải nấu loại “uống vào đảm bảo đẻ con trai”.

Tôi chẳng buồn cãi nhau, tựa vào sofa nghỉ ngơi.

Chưa bao lâu, nồi thuốc vừa đặt lên bếp thì Giang Oản tập tễnh bước vào nhà.

Cô ta đi còn không vững, trên cổ chi chít vết bầm tím.

Có vẻ vẫn chưa hề biết người hôm qua lăn lộn cùng mình là ai.

Vừa thấy tôi, ta lập tức đứng trước mặt ba mẹ mà mắng tôi xối xả:

Nói tôi không chịu canh chừng ngoài cửa, lại chẳng biết chủ đi mua thuốc dọn dẹp hậu quả cho ta.

Mẹ tôi nghe xong, bốc hỏa tại chỗ.

Bà ta tát thẳng vào mặt tôi một cái giòn tan, giận dữ mắng:

“Biết ngay là không trông cậy vào mày! Đồ vô dụng! Sao tao lại nuôi phải thứ của như mày chứ?”

“Chị mày vất vả mới kiếm cơ hội đổi đời, mày không giúp thì thôi, còn tự ý chuồn về. Tiền từ trên trời rơi xuống cũng không biết nhặt! Cái số nghèo cả đời, chỉ biết đi cho người ta!”

Tôi ôm mặt, bật vì tức đến nghẹn.

“Làm cũng là dùng bản lĩnh để kiếm sống. Bán thân kiếm tiền kiểu đó, xin lỗi, tôi không nổi.”

Ba tôi giận tím mặt, tiện tay chộp lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, ném thẳng về phía đầu tôi…

Máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả vạt áo tôi.

Vậy mà ông ta chẳng hề để tâm, chỉ hùng hổ quát mắng:

“Suốt ngày , ! Mày nghĩ là vinh quang lắm hả? Dựa vào cái công việc quèn của mày mà kiếm tiền, chờ đến lúc tao với mẹ mày chết đi, tro cốt cũng chẳng hưởng cái quái gì!”

“Bản thân đã chẳng nên hồn, còn dám xấu chị mày. Mày soi gương lại cái bản mặt mày đi xem có đáng một xu không! Đồ vô tích sự!”

“Sớm biết thế này, lúc sinh ra còn chẳng bằng đem mày bán đi cho rồi, bớt bao nhiêu phiền phức!”

“Gả cho cái thằng nghèo nát, lấy có mấy chục triệu tiền sính lễ, mày tưởng tao là tổ chức từ thiện chắc?”

Tôi dùng giấy vệ sinh ấn lên vết thương trên trán, máu vẫn trào ra không ngừng.

Cảm giác thất vọng với cái nhà này như một nhát dao cứa sâu vào tim, khiến tôi không nhịn nữa mà bật lại:

“Tôi là con ruột của ông bà, không phải miếng thịt treo ngoài chợ muốn bán lúc nào thì bán!”

“Nếu thật sự muốn con đi bán thân kiếm tiền, sao không mở hẳn kỹ viện đi cho nhanh?!”

“Tôi kiếm tiền bằng chính năng lực của mình, có gì sai? Tôi không ăn cắp, không bán thân! Có gì mà phải xấu hổ?!”

“Nếu các người khinh tôi đến thế, ngay từ đầu sao còn sinh ra tôi?!”

Cả hai người sững lại, ánh mắt thoáng qua một tia chột dạ.

Đang định mắng tiếp, Giang Oản lại chen vào với vẻ mặt vô cùng đắc ý:

“Thôi kệ nó đi! Đợi con sinh xong đứa con rồi gả vào nhà họ Cố, đến lúc đó nó không quỳ xuống cầu xin con mới lạ!”

Vừa dứt lời, ba mẹ tôi lập tức xoay sang ta, vứt tôi qua một bên, ríu rít hỏi chuyện tối qua rốt cuộc thế nào.

Giang Oản thẹn thùng khúc khích, tỏ vẻ ngượng ngùng:

“Ba mẹ không biết đâu, Cố Hạc Uyên ấy à, đâu có lạnh lùng như lời đồn… Tối qua ấy ‘giày vò’ con cả đêm… đến giờ con vẫn còn đau đây này~”

“Lúc con tỉnh dậy thì ấy đã biến mất, trong phòng chỉ để lại một chiếc thẻ ngân hàng.”

“Từng ấy lần, chắc chắn con sẽ có thai. Đến lúc đó, vị trí Cố phu nhân chắc chắn là của con!”

Ba mẹ nghiêng ngả, như thể đã thấy cảnh mình trở thành thông gia với nhà họ Cố.

Họ hoàn toàn không hiểu gì về thân thế của Cố thị, càng không biết hai chữ “Cố gia” đại diện cho điều gì.

Muốn tính kế Cố Hạc Uyên ư? Sợ rằng đến lúc chết cũng không biết vì sao mà chết.

Giờ điều tôi cần nhất là nhanh chóng cắt đứt quan hệ với họ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...