Sau khi bị bắt cóc, mẹ kế đã mất mười năm để tìm tôi về nhà.
Thế sau khi trở về, tôi không chỉ đè học xuống sàn nhà vệ sinh mà bắt nạt, ta quỳ dưới chân mình không ngừng xin lỗi.
Tôi còn dùng những thủ đoạn tàn nhẫn để g.i.ế.c c.h.ế.t giáo viên chủ nhiệm.
Cảnh sát đã thực hiện giáo dục cảm hóa tôi không hề hối cải, thái độ cực kỳ ngang ngược.
“Lâm Lan, chỉ cần tôi còn sống thì người bị g.i.ế.c tiếp theo sẽ là bà!”
Mẹ kế tự biết tôi đã hết thuốc chữa, bèn đưa tôi ra xét xử công khai với tội danh bắt nạt và g.i.ế.c người.
Bà ta hy vọng thông qua sự khuyên nhủ của cộng đồng mạng, tôi có thể cải tà quy chính.
Nhưng tôi có gì sai đâu, tại sao phải thay đổi?
1
Hình thức chấp pháp “xét xử công khai toàn dân” vừa thực thi, và tôi là người đầu tiên bị chính gia đình mình đưa lên bục xét xử.
Vì , phiên tòa này cả thế giới ý.
Trong màn hình điện tử phát sóng trực tiếp, những bình luận cuộn nhanh như vũ bão, sự phẫn nộ của cư dân mạng dường như muốn xuyên thủng màn hình, hóa thành mũi kiếm đ.â.m thẳng vào tôi.
[Xem cái vẻ trong sáng của ta khi mặc đồng phục kìa, có phải ta cố muốn lòng thương của cư dân mạng không!]
[Bạn ở trên lạc đề rồi, tôi bây giờ chỉ muốn tặng cho nó một cái hũ cốt, trên đó khắc dòng chữ ‘Kẻ bắt nạt vĩnh viễn không siêu sinh’!]
[Ủng hộ ở trên, thà rằng lúc bị bắt cóc đã g.i.ế.c c.h.ế.t nó đi, bọn buôn người coi như cũng một việc tốt!]
…
Vì đây là phiên tòa xét xử công khai toàn dân nên người dân quyền tự do phát biểu.
Thế nên, rất nhiều lời lăng mạ và chỉ trích độc địa gần như không cần suy nghĩ, trực tiếp lan truyền trên mạng qua bàn phím.
Tôi lặng lẽ màn hình đầy ác ý, bất giác nhếch môi lạnh.
Nụ này lại một lần nữa khuấy ngàn con sóng trên mạng.
[Trời ơi! Cô ta vẫn còn kìa, tôi nổi hết da gà rồi.]
[Ghê tởm quá, cái thứ này thối nát tận xương tủy rồi còn xét xử cái quái gì nữa! Cho nó c.h.ế.t đi!]
Những người ở hàng ghế dự thính cũng bắt đầu kích , không kìm mà xì xào bàn tán, trật tự tại hiện trường trở nên hỗn loạn.
Sau khi nhân viên cầu giữ trật tự, bóng dáng mẹ kế và em xuất hiện ở ghế nguyên cáo.
Họ vừa xuất hiện, hiện trường và các dòng bình luận lại náo loạn cả lên.
[ – .]
Mẹ kế tôi tên là Lâm Lan, bà ta mặc bộ đồ giản dị vẫn không che vóc dáng còn nét quyến rũ, gương mặt trang điểm tiều tụy lộ vẻ bệnh hoạn và từng trải không phù hợp với tuổi tác.
Đôi mắt đỏ ngầu hằn lên sự mệt mỏi, khi tôi, ánh mắt bà ta tràn ngập sự bất lực và xót xa, khiến những người chứng kiến không khỏi đồng cảm.
Trên mặt em ruột thì không thấy vẻ đau buồn, thậm chí còn có chút hả hê như đã trả thù lớn.
Cư dân mạng đang ngồi xem kịch không thể ngồi yên.
[Mẹ nó đau khổ thì tôi hiểu, biểu cảm của em ruột này, cảm giác như muốn bị cáo c.h.ế.t nhanh lên ấy nhỉ!]
[Bạn trên ngốc nghếch hay sao mà hỏi thế, ở đây ai mà chẳng muốn ta chết!]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Hãy bàn về sự việc chứ đừng công kích cá nhân, mục đích của phiên tòa này là dùng hình roi để răn đe giáo dục bị cáo, đây cũng là mục đích của nguyên cáo, dù chúng ta đều muốn ta chết, hành vi của em rõ ràng không hợp lý.]
[Mọi người đừng quên, dù mục đích của nguyên cáo là dùng hình roi để răn đe, nếu kết quả bỏ phiếu cuối cùng đạt trên 90%, có thể trực tiếp thi hành án tử hình, nếu không thì “xét xử công khai toàn dân” vượt trên luật pháp có ý nghĩa gì?]
Thấy các bình luận của cư dân mạng trên màn hình đang đi chệch hướng, em Khương Thư của ta đột ngột đứng dậy từ ghế.
“Mấy người hiểu gì chứ, mấy người có biết cảm giác sống trong bóng tối của một người khác suốt mười năm trời là như thế nào không!”
“Vì tìm ta mà cha mẹ luôn bỏ qua cảm của tôi, vì ta mà tôi đã chịu đựng mười năm. Cuối cùng, đợi ta về, mà ta không chỉ cướp phòng, cướp quần áo, thậm chí còn cướp cả người tôi thích.”
“Là ta đã phụ lòng cha mẹ, phụ lòng tôi. Tôi hận ta một cách công khai, còn hơn việc ta có tâm lý méo mó, bắt nạt người khác rồi cuối cùng còn g.i.ế.c người!”
Những lời đầy kích của Khương Thư ngay lập tức đẩy bầu không khí tại hiện trường lên một cao trào mới.
2
Cuối cùng, vị thẩm phán nghiêm nghị bước ra, tiếng búa gỗ vang lên dứt khoát, cả phòng xử án chìm vào tĩnh lặng.
Phiên tòa chính thức bắt đầu, rất nhanh đã đến lượt nguyên cáo trình bày lý do khởi kiện.
Mẹ kế, khóe mắt ngấn lệ, đôi môi run run, giọng khàn đi vì : “Mẹ ruột của Khương Dao mất khi sinh con bé. Không lâu sau, cha nó cưới tôi. Dù biết ông ấy cưới tôi là để tôi chăm sóc Khương Dao, tôi vẫn bằng lòng, bởi tôi ông ấy rất nhiều. Tôi cứ ngỡ gia đình bốn người chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc, nào ngờ Khương Dao bảy tuổi thì bị lạc. Từ đó, gia đình chúng tôi như thay đổi hoàn toàn, ngày nào cũng sống trong nỗi lo lắng tìm kiếm Khương Dao, mười năm ròng rã trôi qua như .”
“Tôi đã nghĩ, tìm con bé về thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Ai ngờ nó lại ra những chuyện này mà không hề biết hối hận. Tôi chỉ mong phiên tòa này có thể thức tỉnh chút lương tâm còn sót lại của Khương Dao.”
“Ước nguyện cuối cùng của cha con bé trước khi nhắm mắt xuôi tay là mong Dao Dao bình an trở về. Giờ nó ra nông nỗi này, tôi c.h.ế.t cũng không còn mặt mũi nào để gặp cha nó.”
Vừa xong, bà ta gần như không kìm nén nỗi đau trong lòng, khóc đến mức thở không ra hơi, suýt ngất đi.
Chứng kiến cảnh tượng này, cư dân mạng lập tức sục sôi căm phẫn, tức giận ném đồ về phía ghế bị cáo, muốn xông vào đánh tôi một trận.
[Con bất hiếu đáng ngàn nhát dao, xem đã ép mẹ của thành ra thế nào rồi!]
[Khương Dao với cha ta đều chẳng ra gì, một người lỡ dở tuổi xuân của vợ mình, một người lỡ dở nửa đời sau của bà ta!]
[Tìm mười năm trời tìm về cái thứ quỷ quái gì, thà biết trước thì để ta c.h.ế.t ở ngoài đường đi!]
Bạn thấy sao?