Trở Về Hỏi Thăm [...] – Chương 2

Chương 2

Nhận thấy hình có lợi cho mình, luật sư bên đối phương lập tức mời nhân chứng đầu tiên lên buộc tội tôi với tội danh thứ nhất: Bắt nạt học.

Trên màn hình lớn hiện lên một gương mặt quen thuộc. Đó là Tiêu Nhiễm – học cùng lớp tự nhận là nạn nhân bị tôi bắt nạt.

Bối cảnh trong video là một bệnh viện.

Tiêu Nhiễm với mái tóc đen dài, làn da trắng muốt, đầu quấn băng trắng, khóe miệng bầm tím, đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy vừa đủ toát lên vẻ đáng thương.

[Trời ơi! Nhan sắc của chị này có thể debut ngay tại chỗ rồi!]

[Khương Dao trời đánh, sao nỡ ra tay nặng với khuôn mặt này chứ!]

[Bạn phía trên ý lời của mình đi, cả nước đang vào đấy! Xấu xí thì đáng bị bắt nạt sao? Kẻ bắt nạt đều đáng bị đày xuống địa ngục, không siêu thoát!]

Lợi dụng lúc dư luận đang phẫn nộ, Tiêu Nhiễm nghẹn ngào : “Xin lỗi, tôi rất lấy tiếc khi xuất hiện trước mọi người trong trạng này. Tôi là học cùng lớp của Khương Dao, Tiêu Nhiễm. Tôi…”

Đôi mắt ta ngập tràn sợ hãi, dường như không muốn nhớ lại những ký ức đau khổ.

“Tôi và Khương Dao vốn không có thù oán gì, chỉ vì tôi thân thiết với Khương Thư một chút mà ta đã trút giận lên tôi những oán hận dành cho Khương Thư. Cô ta rằng Khương Thư đã chiếm giữ những thứ thuộc về ta bấy nhiêu năm, ta muốn giành lại từng thứ một. Cũng vì thế tôi đã đỡ cho Khương Thư vài câu, liền bị ta… ta…”

Nói vài câu thì ta không tiếp tục nữa, mặt đầy hoảng sợ, ôm đầu, toàn thân bắt đầu co giật.

Ống kính nhanh chóng chuyển sang màn hình lớn.

Trong đoạn video giám sát, tôi mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng, chằm chằm Tiêu Nhiễm trong quần áo xộc xệch đang quỳ gối xin lỗi không ngừng, trông nhỏ bé như một con kiến.

Cô ta giống như một con chó, bò dưới chân tôi van xin không dám nữa, cuối cùng còn định quỳ l.i.ế.m chân tôi.

Nhưng ngay sau đó, tôi không chút thương tiếc túm tóc Tiêu Nhiễm, ấn đầu ta vào bồn cầu đầy nước bẩn.

Cô ta hét lên, vùng ra khỏi tay tôi, lăn lê bò lết về phía cửa nhà vệ sinh.

Nhưng không may, cuối cùng vẫn bị tôi túm lại.

Trong video mắt tôi đỏ ngầu, cầm thùng rác ném vào ta.

Bị trúng vào bắp chân, ta ngã xuống đất một cách thảm vẫn cố gắng bò đến cửa và chạm vào tay nắm.

Tôi giống như một ác quỷ, chầm chậm bước đến từ phía sau, gần như muốn bẻ gãy ngón tay ta để khóa cửa lại, dập tắt hy vọng cuối cùng của ta.

Cô ta muốn kêu cứu, tôi liền nhét những tờ giấy vệ sinh bẩn thỉu vương vãi trên sàn, còn có ruồi bu xung quanh vào miệng ta.

Cô ta vùng vẫy chống cự, lại bị tôi giữ đầu đập mạnh vào tường gạch men.

Máu tươi đỏ thẫm chảy dài ghê rợn trên nền gạch men trắng, Tiêu Nhiễm nằm trên sàn bắt đầu co giật.

Chứng kiến cảnh này, một số người ở hàng ghế khán giả bắt đầu nôn khan, có người trán nổi gân xanh, tức giận đến mức trực tiếp vượt qua rào chắn, giơ ghế định ném về phía tôi.

Nhân viên an ninh vội vàng giữ người lại, nhân viên hiện trường bắt đầu khó kiểm soát trật tự, trên màn hình bình luận càng thêm ồn ào.

[ – .]

[Vừa nãy ai ta mặc đồng phục trong sáng đấy? Mở mắt chó ra mà cho kỹ đi kìa!]

[Xem xong tôi nổi hết da gà, sao có người lại có thể bình tĩnh và tàn nhẫn khi hành hung như !]

[Tức đến nỗi tôi không thở nổi, ở nhà bắt nạt em , ra ngoài bắt nạt học, nếu không phải bị ngược đãi khi bị bắt cóc thì chính là bản chất đã xấu xa rồi!]

[Hì hì, ngược đãi kiểu gì? Có phải kiểu tôi nghĩ không?]

[Tôi đề nghị tử hình thẳng luôn đi, xét xử cái quái gì nữa!]

Vị thẩm phán gõ búa duy trì trật tự, sau đó hỏi tôi: “Bị cáo, đối với bằng chứng mà phía đối phương đưa ra, có ý kiến gì không?”

Tôi gật đầu thừa nhận một cách thẳng thắn, giọng điệu thậm chí còn có chút tự hào: “Đúng , người trong đoạn video đó quả thật là tôi.”

“Tuy nhiên…” Tôi vào ống kính đầy ẩn ý: “Tiêu Nhiễm, bây giờ diễn cảnh đáng thương đến , không sợ lát nữa bị vạch mặt sao!”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

3

Cư dân mạng ngồi xem không yên, liên tục chửi bới.

[Cười cái mẹ gì, cái mặt mày là thấy ghê tởm rồi!]

[Đừng có mà chối cãi, mày bắt nạt người ta là sự thật, không cho người ta khóc lóc trước ống kính à!]

[Tôi tức đến run cả tay, trách gì mẹ nó phải đưa nó đến đây, có cho vào lò luyện lại cũng không cứu nó!]

Thấy cảm của cư dân mạng đã rất kích , muốn xé xác tôi ra trăm mảnh, tôi mỉm đứng dậy với thẩm phán: “Kính thưa thẩm phán, tôi đề nghị bây giờ bắt đầu phần bỏ phiếu.”

Những cư dân mạng đang kích bỗng trở nên bối rối, xì xào bàn tán.

[Không phải chứ, người này bị dọa choáng váng rồi à? Theo quy định, tất cả bằng chứng phải đưa ra hết mới bắt đầu bỏ phiếu, là để cư dân mạng có thể đưa ra phán đoán dựa trên toàn bộ bằng chứng, không bị một đoạn nào đó ảnh hưởng đến cảm , dẫn đến số phiếu tăng vọt giữa chừng.]

[Đúng ! Có tăng lên 90% thì thần tiên cũng không cứu ta đâu, chẳng lẽ đã biết mình sẽ bị tử hình rồi nên không còn sợ hãi gì nữa!]

[Bạn phía trên chắc không hiểu rồi? Trong mắt kẻ điều ác thì những gì họ đều là đúng cả, nên mới không hề sợ hãi đó.]

[Ủng hộ ở trên, để dạy ta cách người, ủng hộ việc bắt đầu bỏ phiếu ngay bây giờ.]

[Đúng, để ta cảm nhận sự tuyệt vọng khi mạng sống của mình bắt đầu đếm ngược đi, c.h.ế.t ngay thì quá dễ dàng cho ta rồi.]

Những tiếng hò hét ủng hộ bỏ phiếu ngày càng dữ dội, đương nhiên thẩm phán phải tôn trọng ý nguyện của toàn dân, tiến hành xét xử sớm hơn.

Cuối cùng, ông ấy không quên nhắc nhở: “Cần nhắc nhở quý vị, việc bỏ phiếu xét xử mở sớm có nghĩa là, một khi số phiếu đạt trên 90%, và bị cáo có thể kéo tỷ lệ phiếu xuống dưới 10%, ấy sẽ thắng kiện. Sau khi thắng kiện, với điều kiện không nguy hiểm đến tính mạng, bị cáo có thể đưa ra bất kỳ cầu nào đối với nguyên cáo, và tòa án sẽ giám sát việc thực hiện.”

Cư dân mạng cảm thấy như vừa nghe một câu chuyện .

[Cười c.h.ế.t mất, cái loại bị cáo này mà thắng kiện à? Vậy thì chúng tôi đến đây gì!]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...