Trở Về Năm 18 [...] – Chương 6

Chương 6

11

Lúc tôi gõ cửa phòng Giang Dật Dân, trời đã về khuya.

Tôi biết ta là kiểu người ăn chơi, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến tôi hoảng sợ.

Căn phòng đầy nam nữ lạ mặt, ánh mắt họ đổ dồn về phía tôi, khiến tôi theo bản năng lùi lại mấy bước.

Nhưng Giang Dật Dân không cho tôi cơ hội trốn tránh, ta trực tiếp vác tôi lên vai rồi đưa thẳng lên tầng trên.

Tiếng cầu cứu yếu ớt của tôi nhanh chóng bị tiếng reo hò náo nhiệt nuốt chửng.

Giang Dật Dân chẳng hề nhẹ nhàng, thậm chí mỗi một tác mạnh mẽ đều khiến tôi nhăn mặt vì đau.

Tôi sợ.

Tôi hoảng loạn.

Nhưng tôi lại không có lựa chọn nào khác.

Trong số những người tôi quen, chỉ có Giang Dật Dân mới có thể chống lại Vương Lâm.

Nói trắng ra, dù đã sống lại một lần, tôi vẫn đánh giá quá cao năng lực của bản thân.

Tưởng rằng chỉ cần bỏ trốn là có thể yên ổn vô sự.

Nhưng nào ngờ, là quân cờ thì vốn dĩ không có quyền chọn lựa.

12

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Tối qua tôi ngủ chẳng yên.

Trong mơ, lúc thì bị Vương Lâm chèn ép, lúc lại bị Giang Dật Dân cưỡng ép.

Tóm lại là không cách nào phản kháng.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác thở dài.

Tại sao kiếp sống lại của tôi lại thảm đến ?

Tôi không nghĩ ra cách nào khác, cũng chẳng tìm ai thích hợp hơn Giang Dật Dân.

Còn như việc báo cảnh sát như tối qua?

Chưa chắc tôi không bị biến thành người chuyện, rồi phải đem hết số tiền hai mươi vạn còn lại ra đền bù.

Tôi đành chấp nhận số phận, thay quần áo.

Không ngờ Giang Dật Dân đã đợi sẵn bên ngoài từ lâu.

Dù đã xảy ra chuyện tối qua, khi đối mặt với ta, tôi vẫn cảm thấy lúng túng.

Chuyện đó, với tôi, là một loại hành vi hèn hạ.

Nhưng Giang Dật Dân lại thản nhiên như không có gì.

“Đừng nghĩ nhiều. Em trả tiền, việc. Mỗi người có thứ mình cần.”

“Em chỉ là đổi sang một cách thanh toán khác thôi.”

Lý thì đúng, nghe vẫn thấy chối tai.

Tôi tự vỗ nhẹ lên mặt, cố khiến bản thân tỉnh táo hơn.

Dù sao cũng đã sống lại rồi, sao còn giữ lắm nguyên tắc như ?

Có chuyện gì quan trọng hơn mạng sống của mình không?

Câu trả lời là: Không.

13

Từ khi có Giang Dật Dân chống lưng, chẳng ai dám bắt nạt tôi nữa.

Ngay cả việc tìm công việc thêm cũng dễ dàng hơn hẳn.

Nếu phải điều gì khiến tôi đau đầu, thì chỉ có chuyện… Giang Dật Dân quá khoa trương.

Không biết ta dùng cách gì mà cũng nhập học ở đây.

Thậm chí còn công khai tuyên bố tôi là ta.

Đi học thì giữ chỗ, tan học thì mua cơm, vui vẻ như thằng ngốc.

Đôi lúc tôi cũng tự hỏi, liệu ta có thật lòng thích tôi không?

Dù sao thì khiến một thiếu gia nhà giàu vì mình mà nhiều đến , cũng không phải chuyện dễ.

Cho đến khi tôi vô nghe thấy cuộc điện thoại của ta:

“Cô quan tâm gì, tôi thấy mới mẻ thì không à?”

“Cô ta dùng cơ thể để tôi, tôi dùng hành để bảo vệ ta. Mối quan hệ của tụi tôi là đó, hiểu chưa?”

Hiểu.

Tôi luôn hiểu rất rõ — tôi là người , còn ta là kẻ .

Tất nhiên, Giang Dật Dân thỉnh thoảng cũng “thưởng” cho tôi vài món quà, tôi nhận hết.

Sau đó đem bán ở chợ đồ cũ, coi như tiền bồi thường tổn thất tinh thần.

Dù sao cái tính khoe mẽ của ta cũng đã cho tôi không ít rắc rối.

Chỉ là hôm đó, không biết ta lên cơn gì mà nhất định đòi dắt tôi đi họp lớp.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Vương Lâm đang ngồi nghiêm chỉnh chờ sẵn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...