Mùa hè năm 1970, tôi theo đơn vị ra đảo đóng quân.
Không ngờ giữa đường biển nổi lên cơn bão lớn, tàu bị lật rồi chìm xuống.
Chồng tôi là đoàn trưởng, đã đưa chiếc áo phao cuối cùng cho em kết nghĩa.
Tôi không khóc cũng không loạn, chỉ lặng lẽ ta giúp ta buộc chặt dây áo phao.
Kiếp trước, tôi ôm bụng liên tục cầu cứu , sau một lúc do dự, mới miễn cưỡng mặc áo phao cho tôi.
Nhưng em kia lại bị sóng cuốn đi, chết đuối giữa biển khơi.
Khi xác trôi dạt vào bờ, đã chỉ còn lại nửa thân người.
Anh ta ngoài miệng chuyện đó không liên quan đến tôi, rằng theo lý đều phải cứu vợ.
Trước khi tôi sinh còn xin nghỉ phép để ở bên tôi.
Nhưng đến lúc tôi vỡ ối, đau bụng dữ dội giữa đêm khuya, ta lại lặng lẽ đẩy tôi xuống biển.
Anh ta trừng mắt đỏ ngầu, căm hận đến tột độ:
“Nếu không phải vì , sao Niệm Niệm phải chết!
Chỉ là có thai thôi mà, có cần ép tôi phải đưa áo phao cho không?
Cô không thể cố nhịn chờ cứu viện sao?
Tại sao vẫn còn sống, còn con bé thì lại chết?
Tôi muốn xuống dưới đó bồi táng cùng nó!”
Tôi bị dìm chết, xác cũng bị cá rỉa, đến cả thi thể nguyên vẹn cũng không còn.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày bão lớn hôm ấy…
Gió dữ dội quật lên từng đợt sóng, lao vào tàu như muốn nuốt chửng.
Tôi ôm bụng, cố dán sát người vào ghế, không dám nhúc nhích.
Mưa từ cửa kính vỡ hắt mạnh vào.
Khung cảnh quen thuộc hỗn loạn ấy khiến tôi rùng mình.
Tôi đã thực sự sống lại.
Mà còn sống lại đúng cái khoảnh khắc định mệnh này.
Vệ binh của Dương Khởi Minh cầm chiếc áo phao cuối cùng lảo đảo chạy đến.
“Phu nhân, mau mặc vào!”
Chưa kịp đưa cho tôi, Dương Khởi Minh đã cau mặt sầm sập lao về phía Dư Niệm.
Vệ binh lúc này mới phát hiện vẫn còn một người chưa có áo phao, cánh tay cầm áo khựng lại giữa không trung, vẻ mặt đầy lưỡng lự.
Một bên là vợ chính thức của đoàn trưởng, một bên là “em ” mà đoàn trưởng luôn miệng gọi – ai đứng ở vị trí ta cũng sẽ thấy khó xử.
Ngay khoảnh khắc thấy Dương Khởi Minh, Dư Niệm lập tức nghẹn ngào:
“Anh Khởi Minh, em sợ quá…”
Cô ta ôm lấy cơ thể ướt đẫm, đôi mắt long lanh như thỏ con bị hoảng hốt, chớp chớp ta.
Dương Khởi Minh như không thấy tôi, lập tức ôm lấy ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành:
“Đừng sợ Niệm Niệm, ở đây rồi.”
Gió mỗi lúc một mạnh, ta dùng thân mình che chắn cho Dư Niệm như báu vật.
Trong khi đó, tôi – người đang mang thai con của ta – chỉ cách vài bước chân, lại phải tuyệt vọng bám chặt lan can, theo con tàu chao đảo.
Tới khi vệ binh thúc giục lần nữa, Dương Khởi Minh mới khó chịu liếc tôi một cái:
“Đã thời tiết xấu, mà cứ khăng khăng đòi đi cùng!
Không vì nhất quyết phải đi khám thai, thì cả tàu đâu có gặp bão.
Bây giờ kéo theo cả đám người gặp nạn, hài lòng rồi chứ?”
Anh ta mặc quân phục, đứng trước mũi tàu mà gào lên như đang mắng một tên lính sai.
Nghe ta , những người vợ lính trước còn kính nể tôi cũng lập tức quay sang oán hận, như thể tất cả là lỗi của tôi.
“Bảo sao đợi mấy ngày trời mà không chịu cho tàu chạy, thì ra là đợi ta!”
“Có thai thì nên ngoan ngoãn ở nhà, không chịu yên thân còn kéo cả bọn tôi chết theo!”
Họ run rẩy bấu chặt lấy áo phao, giọng đầy căm phẫn như thể chỉ thiếu nước lao lên tát tôi hai cái.
Một người phụ nữ lớn tuổi phía sau còn nhổ nước bọt thẳng vào mặt tôi.
Cảm giác nóng ẩm và nhớp nháp dính trên mặt, tôi chỉ biết ôm chặt lấy bụng, để nó từ từ chảy xuống.
Ánh mắt căm phẫn của mọi người càng lúc càng gay gắt, trong lòng Dương Khởi Minh, Dư Niệm lại nở một nụ đắc ý, nhẹ nhàng kéo khóe môi.
Cô ta giật lấy chiếc áo phao trong tay Dương Khởi Minh, nghẹn ngào :
“Anh Khởi Minh, chị dâu còn đang mang thai, chị ấy nhất định không thể có chuyện gì!”
Bạn thấy sao?