Trở Về Năm 70, [...] – Chương 6

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Sau đó, quỳ trước mặt tôi và ba nó, lấy danh nghĩa ba mẹ đã mất của ra thề, sẽ chịu trách nhiệm, sẽ bảo vệ và chăm sóc nó cả đời. Kết quả thì sao? Cái gọi là chăm sóc, là đẩy nó xuống biển mặc cho sống chết, để rồi quay đầu ôm người phụ nữ khác?”

Nhìn mẹ vào ngực mình không ngừng, lòng tôi đau như dao cứa.

Dương Khởi Minh buông thõng tay, khuôn mặt mất hẳn vẻ tự tin như lúc nãy.

Anh ta mấp máy môi, cố gắng tôi, vừa chạm vào ánh mắt tôi thì lại lập tức lảng đi.

Mọi người xung quanh đều im lặng, ánh mắt đồng loạt về phía ta.

Anh ta dựa lưng vào tường, thất thần lẩm bẩm:

“Tại sao… lại như …”

Mẹ tôi gào lên, chỉ tay về phía ta:

“Bởi vì con tôi ngu ngốc mà đấy!”

“Nếu không, nghĩ tôi cam lòng để nó tự hành hạ mình như sao? Chỉ vì năm xưa từng giúp nó đuổi một tên lưu manh, là nó liền coi như cả thế giới!”

“Nó ngày nào cũng nài nỉ ba nó xin cho đi nhiệm vụ, tạo cơ hội lập công. Anh nghĩ mình trẻ tuổi tài cao, nên chức đoàn trưởng là nhờ bản lĩnh của mình à?”

“Nhưng thì sao? Hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên tấm chân của nó!”

Giọng mẹ mỗi lúc một yếu dần, như thể đã dốc hết tất cả sức lực.

Dương Khởi Minh cúi đầu im lặng rất lâu.

Cuối cùng, như chợt nhớ ra điều gì, ta hỏi tôi:

“Vậy còn chuyện Niệm Niệm bị ép cưới, cũng không liên quan gì đến em sao?”

Vừa dứt lời, đám đông lập tức xôn xao, rồi một người đàn ông có vẻ quen mặt bước ra khỏi đám đông.

“Chuyện đó ai mà chả biết. Nhà trai là cháu họ xa bên tôi.”

“Ép cưới cái gì mà ép! Phải là Dư Niệm ép người ta thì đúng hơn! Thấy thằng bé nhà tôi ngoan ngoãn, điều kiện lại tốt, ta liền bám riết theo, đến mức sang nhà nó ở lì không chịu về.”

“Rồi thì khóc lóc ầm ĩ, mình mất mặt không dám gặp ai, cuối cùng nhà tôi không còn cách nào mới chịu cưới.”

“Thế mà đến ngày cưới, nghe thăng đoàn trưởng, ta bỏ lại cả phòng tiệc, nửa đêm trốn hôn!”

Mặt Dương Khởi Minh cứng đờ, sau đó gượng một cái, trông chẳng khác gì tự giễu.

Trong lòng ta, Dư Niệm là một ngây thơ như học sinh mẫu giáo, thuần khiết, đáng .

, luôn cảm thấy mình phải bảo vệ ta, không để ta chịu bất kỳ tổn thương nào.

Anh tin Dư Niệm vô điều kiện, ta ai sai thì người đó chắc chắn sai.

Tôi chưa từng có cơ hội giải thích bất cứ điều gì.

“Giờ rõ cả rồi chứ? Nhưng mà cũng chẳng quan trọng nữa. Cứ xem như tất cả đều là lỗi của tôi đi. Vậy tôi đi chưa?”

“À, còn cái này – cất đi. Từ nay về sau, giữa chúng ta không còn liên quan gì nữa.”

Tôi nhét đơn ly hôn đã ký vào tay ta, rồi kéo tay mẹ quay người rời đi.

Dương Khởi Minh không ngờ tôi lại dứt khoát đến , theo phản xạ nắm lấy tay tôi, đôi mắt đỏ lên:

“Tâm Nhu, em nghiêm túc đấy à?”

Tôi giật mạnh tay ra, ghét bỏ phủi chỗ ta vừa chạm vào, sự kiên nhẫn trong lòng tôi đã cạn sạch.

“Nếu không thì sao? Anh con tôi, suýt chút nữa luôn cả tôi, lại còn mong tôi sẽ quay lại với ?”

“Dương Khởi Minh, tôi là loại đàn bà hèn hạ sao? Bị chà đạp hết lần này đến lần khác mà vẫn cam tâm nguyện ở lại?”

“Tránh ra đi, đừng chắn đường!”

Tôi càng , ta càng như không nghe lọt tai, vẫn đứng chắn trước mặt tôi, ánh mắt rối rắm tôi.

Anh ta vừa định mở miệng gì đó thì đám đông chợt có người hét to:

“Có người định nhảy xuống biển!”

“Đoàn trưởng Dương, em định nhảy xuống biển rồi!”

Dương Khởi Minh hoảng hốt quanh, phát hiện Dư Niệm – người vừa còn đứng bên cạnh – đã biến mất không dấu vết, cả người ta lập tức rối loạn.

Anh ta cắm đầu chạy về phía bờ biển, mới chạy vài bước lại vội vàng quay ngoắt người lại, suýt nữa thì trượt ngã.

“Thẩm Tâm Nhu! Chuyện giữa chúng ta để sau hãy , hứa với em, lúc quay lại nhất định sẽ cho em một lời giải thích!”

Nói xong, ta như trút gánh nặng, quay người bỏ đi.

Tôi không ra biển xem náo nhiệt, cũng chẳng cần đoán cũng biết: Dư Niệm lại bày trò cũ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...