Trở Về Năm 70, [...] – Chương 8

CHƯƠNG 8

Mọi người xì xào bàn tán. Có người sợ đắc tội với lãnh đạo, vội vã chạy đi gọi thuyền trưởng.

Sau sự việc lần trước, thuyền trưởng có phần lo sợ, lập tức tắt máy chờ Dương Khởi Minh tới gần.

Anh ta thấy tàu không rời đi thì càng tăng tốc, cơ rú lên inh ỏi, kéo theo vệt khói trắng dài.

Dù đã quyết sẽ chấm dứt với ta, nghĩ đến kiếp trước và những gì đã xảy ra, tim tôi vẫn thấy lạnh buốt.

Quả nhiên, sau khi lên tàu, ta lập tức tìm đến tôi.

Không đợi tôi mở miệng, ta đã “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi.

“Tâm Nhu, không đồng ý ly hôn, không thể sống thiếu em!”

“Xin em, cho thêm một cơ hội không? Anh sẽ bù đắp, sẽ chuộc lỗi, chúng ta sẽ quay lại như xưa không…”

Cả người ta tiều tụy, mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu.

Tôi ghê tởm né tránh, cố giữ khoảng cách. Không ngờ ta lại nhào đến ôm lấy chân tôi không buông.

Dù mẹ tôi cố gắng gỡ từng ngón tay, ta vẫn cứng đờ như tượng.

Cảnh tượng đó khiến ai nấy đều sợ hãi, chỉ dám đứng từ xa, không ai dám lại gần.

Thấy tôi vẫn im lặng, ta bắt đầu tự tát vào mặt mình.

“Tâm Nhu, mơ thấy một cơn ác mộng… trong đó đã cứu em lên khỏi biển, sau đó lại đẩy em xuống khi em sinh con…”

Nghe , đồng tử tôi co rút, hai tay siết chặt, cơ thể run lên không khống chế .

Dương Khởi Minh phát hiện sự khác lạ, nước mắt lăn dài, khóc như một đứa trẻ:

“Em đi, đó là mơ đúng không? Là mơ thôi đúng không?! Anh không thể nào chuyện khốn nạn như thế… cầu xin em… hãy với đi!”

Từng hình ảnh kiếp trước hiện về như ác mộng, tôi chỉ thấy khắp người tê dại, người đàn ông trước mặt – kẻ đã đẩy tôi vào địa ngục hai lần – tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Tôi gằn giọng, chấm dứt mọi ảo tưởng:

“Đúng ! Đó không phải là mơ! Là thật! Là điều tồi tệ nhất đã từng với tôi!”

Lời vừa dứt, Dương Khởi Minh như bị rút hết linh hồn, đứng chết trân, lắc đầu liên tục:

“Không thể nào! Tâm Nhu, nhất định em đang dối! Tin đi, không thể với em!”

Anh ta trông như phát điên, mắt đờ đẫn, lời lẽ lộn xộn.

Tôi không muốn phí thêm chút sức lực nào, hết một hơi:

“Tôi lại lần nữa: Những gì mơ thấy, đều là thật. Và đứa bé cũng thật sự đã không còn.”

“Chúng ta cũng đã kết thúc. Nếu còn một chút lương tâm, một chút hối hận, thì ơn – rút khỏi cuộc đời tôi. Từ nay trở đi, tôi không muốn gặp lại nữa.”

Lần này, ta có vẻ cuối cùng cũng hiểu sự tuyệt của tôi.

Im lặng thật lâu, rồi lặng lẽ lấy từ trong người ra cặp nhẫn cưới, đưa cho tôi, ánh mắt đầy hy vọng:

“Tâm Nhu, em đi… phải sao thì em mới tha thứ cho ?”

Tôi lạnh lùng giơ chiếc nhẫn lên, ném thẳng xuống biển.

“Trừ khi có thể vớt nó lên từ đáy đại dương, tôi sẽ suy nghĩ lại!”

Ngay giây sau, ta nhảy ùm xuống biển.

Hai người lính đi cùng lập tức nhảy theo kéo ta lên lại xuồng.

Khi ta rời đi, tàu mới bắt đầu khởi trở lại.

Ba ngày sau, tôi quay lại với cuộc sống bình thường.

Chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến đứa con bé bỏng từng gắn bó với mình vài tháng, tim tôi vẫn thắt lại đau đớn.

Còn tất cả những chuyện từng xảy ra, giờ chỉ như một giấc mơ xa xăm, dần dần mờ nhạt.

Về sau, tôi nghe ba kể lại qua lời đồng đội cũ:

Dương Khởi Minh bị cách chức đoàn trưởng vì bê bối đạo đức.

Ngày tôi rời đảo, ở đó xuất hiện hai người điên.

Một kẻ là đàn ông, ngày ngày chèo thuyền ra biển, không bắt cá, không bắt tôm, chỉ miệng lẩm bẩm: “Phải vớt Tâm Nhu về…”

Một kẻ là phụ nữ, ngày nào cũng ngồi trước biển, mình đang đợi một người sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Còn tôi, dưới sự chăm sóc của ba mẹ, dần dần hồi phục và bắt đầu một cuộc sống mới thuộc về chính mình.

Trải qua hai kiếp, tôi càng hiểu rõ hơn: hãy lấy gia đình, và chính bản thân mình.

Tôi tin rằng, buông tay kịp thời người sai, rồi sẽ đến ngày tôi ôm trọn người đúng trong vòng tay mình.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...