“Chết rồi sống lại đúng là kỳ tích thật đấy.”
“Nơi này không đến lượt các người mở miệng, còn không mau cút đi!”
Nói rồi, Tề Tư Nam ấn nút gọi y tá. Thấy bác sĩ và y tá sắp kéo tới, sắc mặt ba người kia đen kịt như mực.
“Cút đi phải là cậu! Dám cản trở chuyện lớn của bọn tôi, cậu chính là chống đối nhà họ Sở đấy!”
Tề Tư Nam bật lạnh, chẳng thèm để tâm, đỡ tôi ngồi dậy rồi mạnh tay bấm vài cái vào huyệt ở cổ tay tôi.
Cơn đau khiến tôi tỉnh táo hơn, cố mở miệng :
“Tề Tư Nam… bọn họ muốn lột da mặt tôi để ghép cho người giúp việc của nhà họ Sở.”
Nắm của Tề Tư Nam siết chặt trong tích tắc, rồi không do dự thẳng vào mặt Thẩm Gia Hằng.
“Các người nhà họ Sở nuôi lớn, lại dám đối xử với Lạc An như thế này?!”
“Từ giờ trở đi, nhà họ Sở sẽ thu hồi tất cả những gì từng cho các người. Về lại trại trẻ mồ côi mà lại từ đầu đi!”
Từ khi tôi nhận nuôi, ba người họ sống trong nhung lụa chẳng khác gì tôi. Điều khiến họ sợ nhất chính là bị nhắc đến quá khứ bẩn thỉu nghèo khổ.
Nghe lời Tề Tư Nam như một cái tát vào mặt, Thẩm Gia Hằng nổi điên phản đòn, Thẩm Gia Niên và Thẩm Gia Hoài cũng lập tức lao vào.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ba tên công tử trói gà không chặt đã bị Tề Tư Nam đánh gục ngay tại chỗ.
Thẩm Gia Hằng ôm mặt rên rỉ đau đớn, vẫn không quên gào lên vì Lâm Noãn.
“Sở Lạc An! Cả đời này tôi chưa từng cầu xin điều gì! Lâm Noãn đã cứu tôi, nên trả ơn thay tôi. Tôi chỉ cần da mặt của thôi, đến mà cũng không chịu sao?!”
Hai tên còn lại cũng tỉnh ngộ vì lời nhắc đó, liền hùa theo:
“Sở Lạc An! Cô đại tiểu thư cả đời, có biết người nghèo muốn leo lên trên khổ sở thế nào không? Cô không thể thông cảm, cứu mạng Noãn Noãn một lần à?”
“Noãn Noãn là trong sáng, rất trọng vẻ ngoài. Cô ấy mà có vết sẹo thì chắc chắn không thể sống nổi!”
Tôi dựa vào cánh tay của Tề Tư Nam uống mấy ngụm nước, cố chống lại cơn buồn ngủ đang xâm chiếm, lòng lạnh như băng.
“Lâm Noãn xuất thân nghèo khổ, là do tôi sao?”
“Cô ta là con , coi trọng ngoại hình. Thế tôi không phải con chắc? Tôi không coi trọng à?”
Lúc này Tề Tư Nam mới rõ những vết thương chi chít trên người tôi, đôi tay run lên khi nắm lấy tay tôi.
“Lạc An… rốt cuộc em đã trải qua chuyện gì? Là bọn họ em ra thế này đúng không?”
“Em cứ yên tâm nghỉ ngơi. Dù phải liều cả mạng này, cũng sẽ đòi lại công bằng cho em!”
Cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay , mắt tôi đỏ hoe.
Kiếp trước, tôi sống ngang ngược kiêu ngạo, cha vẫn luôn lo lắng rằng sau này tôi sẽ không có người thân bên cạnh.
Vì muốn tôi sống vui vẻ cả đời, ông đã để tôi tự tay chọn vài đứa trẻ mồ côi về nuôi, nếu sau này tôi không muốn lấy chồng, thì chí ít cũng còn có vài người hiểu rõ mình ở bên cạnh…
Ba người Thẩm Gia Hằng luôn tự do ở bên tôi, thường xuyên giở trò để gạt bỏ Tề Tư Nam.
Khi đó tôi còn nhỏ, chẳng thấu lòng người, vì Thẩm Gia Hằng mà cắt đứt quan hệ với Tề Tư Nam.
Tề Tư Nam đau lòng rời ra nước ngoài, ngay khi nghe tin Thẩm Gia Hằng qua đời, lập tức đưa công ty trở về nước, bắt đầu theo đuổi tôi một cách mãnh liệt.
Dưới sự tẩy não không ngừng của Thẩm Gia Niên và Thẩm Gia Hoài, trong lòng tôi như bị đặt một tấm “bia trinh tiết”, dù Tề Tư Nam có cố gắng thế nào, tôi cũng không chịu tái giá.
Tề Tư Nam cứ thế ở bên tôi, không danh không phận, toàn tâm toàn ý hỗ trợ sự nghiệp của tôi.
Phải rằng, kiếp trước tôi có thể giữ vững vị trí người giàu nhất nước, công lao hơn nửa là nhờ ấy.
Còn tôi thì sao?
Tôi chỉ xem là kẻ thừa nước đục thả câu, đến thẳng còn không buồn!
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, Tề Tư Nam, ánh mắt đầy áy náy.
“Ban đầu định đến đón , không ngờ lại thành tới tìm em trước.”
Nói xong, nước mắt tôi không thể kìm nữa, thi nhau rơi xuống.
Ánh mắt Tề Tư Nam trong trẻo mà xót xa, thở dài, nhẹ nhàng :
“Khóc cái gì chứ, chẳng phải đã tìm em rồi sao.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?