Quay lại chương 1 :
Anh vừa dứt lời, bỗng có tiếng gió rít lên — Tề Tư Nam đổ gục xuống sàn.
Tôi sững người, ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Gia Hằng tay cầm bình cứu hỏa, ánh mắt đầy sát khí.
“Sở Lạc An! Tôi chỉ bảo hiến chút da mặt thôi, đâu có lấy mạng ? Vậy mà dám ôm ấp tứ với người đàn ông khác ngay trước mặt tôi, còn coi tôi là chồng không?!”
“Chờ cấy da cho Noãn Noãn xong, tôi sẽ tính sổ với sau. Ra tay!”
Theo lệnh hắn, Thẩm Gia Niên và Thẩm Gia Hoài lập tức kéo Tề Tư Nam bị đập ngất sang một bên, rồi nhào tới bịt miệng mũi tôi.
Tôi hoảng hốt vết máu chảy ướt sau đầu Tề Tư Nam, tim đập loạn không kiểm soát.
“Thẩm Gia Hằng, sao có thể ?!”
“Mọi thứ có đều là tôi cho, tại sao lại mù quáng đến mức tôi chỉ để lấy lòng một con hầu?!”
Gương mặt Thẩm Gia Hằng lạnh như băng, giọng còn lạnh hơn.
“Trong mắt , ta chỉ là giúp việc. Nhưng trong mắt bọn tôi, ấy là nữ thần thuần khiết và lương thiện, còn hơn cái tiểu thư kiêu ngạo như gấp vạn lần!”
“Năm đó bà tôi bị đau tim, chính Noãn Noãn cho người cứu. Cô có khinh thường tầng lớp thấp thế nào thì với tôi, cũng không bằng một phần của Noãn Noãn!”
Đồng tử tôi chợt co lại.
Lâm Noãn xuất thân nghèo hèn, từ nhỏ đã tôi giữ lại bên cạnh như chơi.
Cô ta luôn mê mẩn cuộc sống giàu sang nhà họ Sở, đến chuyện đi ra ngoài chơi cùng tôi cũng lười, sao có thể cứu người giữa đường?
Nếu tôi đoán không lầm, người cứu bà của Thẩm Gia Hằng… chính là tôi.
“Anh chuyện đó… có phải xảy ra vào một ngày tuyết rơi mười bốn năm trước, bên đường phố Đông không?”
Nghe tôi hỏi , lông mày Thẩm Gia Hằng cau lại.
“Sao biết?”
Tôi bật , mà lòng đầy chua xót.
Năm đó tôi còn nhỏ, đang ngồi xe riêng nhà họ Sở đi theo cha dự tiệc.
Trên đường thấy một đám người tụ lại, một đứa bé quỳ bên một bà lão đang lên cơn đau tim, khóc đến khản giọng.
Tôi mềm lòng, bảo cha cho vệ sĩ đưa bà lão đi cấp cứu và trả trước viện phí.
Về đến nhà, tôi kể chuyện đó cho Lâm Noãn như kể một câu chuyện thường nhật.
Không ngờ, ta lại ngang nhiên nhận công, dựa vào chuyện đó mà lừa lấy lòng tin của Thẩm Gia Hằng và hai kẻ còn lại, biến tôi thành bàn đạp bước lên cao.
Thật nực !
“Thẩm Gia Hằng, đã từng nghĩ đến chưa? Lâm Noãn chỉ là một người giúp việc nghèo khổ không nơi nương tựa, lấy đâu ra tiền để cứu bà nội ?”
Thẩm Gia Hằng rõ ràng sững lại, rất nhanh đã phản ứng lại.
“Cô có ý gì đây, Sở Lạc An? Cô muốn tranh công với Noãn Noãn sao?”
“Chuyện năm đó, Noãn Noãn kể với tôi rành rọt lắm. Cô ấy không chỉ nhớ rõ hôm đó bà tôi mặc gì, mà còn biết viện phí hết bao nhiêu. Cô có biết vì sao ấy nhớ kỹ đến thế không? Vì đúng hôm đó, năm ngàn tệ đó chính là tiền bữa trưa của !”
“Cô sống trong nhung lụa quen rồi, coi thường những kẻ nghèo như chúng tôi, ép tôi rể nhà họ Sở, trở thành trò cho thiên hạ. Cô vĩnh viễn không hiểu !”
Vừa , Thẩm Gia Hằng như phát điên lao đến đè tôi xuống.
“Sở Lạc An, tôi vì ở lại nhà họ Sở đã từ bỏ cả lòng tự trọng, Noãn Noãn là giới hạn cuối cùng của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép ấy xảy ra chuyện gì!”
“Hôm nay cho dù có là trời giáng xuống đây, cũng phải hiến da mặt cho Noãn Noãn!”
Mắt hắn đầy sát ý, mạnh tay bịt mũi miệng tôi, rõ ràng muốn chết tôi ngay tại chỗ!
Tôi cắn thật mạnh vào tay hắn, khiến hắn đau đớn phải buông ra, cả người tôi đang bó bột, ngay cả chạy trốn cũng không thể!
Hắn lạnh, tiếp tục ra tay.
“Sở Lạc An, tôi đã trao cả phần đời còn lại cho , chỉ muốn lấy lại chút lợi ích, tại sao cứ phải chống đối tôi đến cùng?!”
Đúng lúc tôi sắp không chịu nổi nữa, bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Cô Sở, chúng tôi là bác sĩ, ổn không? Xin hãy mở cửa!”
Cả bọn giật mình, đồng loạt rủa thầm trong bụng.
Chúng trao đổi ánh mắt, rồi Thẩm Gia Niên nhanh chóng kéo Tề Tư Nam giấu xuống gầm giường, lau sạch vết máu trên sàn.
Thẩm Gia Hoài thay Thẩm Gia Hằng tiếp tục bịt miệng tôi, còn Thẩm Gia Hằng chỉnh lại quần áo, điềm tĩnh mở miệng.
“Vợ tôi không sao. Cô ấy đang ký đơn hiến da mặt cho Noãn Noãn, đợi chút nữa sẽ xong.”
Tiếng bên ngoài im lặng một lúc, rồi y tá lại hỏi tiếp.
“Các là Lâm Noãn? Nhưng ấy đâu có bị thương, hiến da để gì?”
Ba người lập tức chết sững. Tôi nhân cơ hội vùng ra khỏi tay Thẩm Gia Hoài, gào lên khản giọng:
“Chúng muốn tôi! Mau cửa vào!”
Nghe tiếng tôi hét, tiếng đập cửa lập tức vang dội hơn.
Thẩm Gia Hằng vẫn còn ngây người trong cơn sốc khi biết Lâm Noãn không hề bị thương, chỉ biết trơ mắt cánh cửa bị tung mà không kịp phản ứng.
Đội y tế lao thẳng vào phòng, tôi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để :
“Dưới giường… có người, nhất định phải cứu ấy!”
Lần tiếp theo tỉnh lại, tôi đã chuyển sang phòng bệnh mới.
Vừa mở mắt, người bên cạnh lập tức reo lên vui mừng:
Bạn thấy sao?