Tỷ tỷ ruột ta xưa nay luôn tin vào đạo lý “chiến thắng tinh thần”.
Vì muốn gả cho Tứ hoàng tử, nàng liều mình kháng chỉ, cự tuyệt thánh ân tứ hôn, bị giáng vào Giặt Y cục nô tỳ suốt mười năm.
Thế đến khi Tứ hoàng tử đăng cơ, đại phong hậu cung, lại chỉ chừa mỗi tỷ tỷ ra, để nàng một cung nữ thông phòng không danh không phận.
Ta khuyên nàng hãy vì chính mình mà tranh lấy một ngôi vị.
Tỷ tỷ lại khẽ khinh miệt:
“Được sắc phong thì có gì hay? Chẳng qua chỉ là hư danh.
Ta tuy là cung nữ, ngày ngày đều ở bên Hoàng thượng, đừng đến các phi tần, ngay cả Hoàng hậu cũng không bằng ta!”
Về sau, tỷ tỷ lỡ phạm Hoàng hậu, lại bị hạ chỉ đ ,ánh ch ,et bằng trượng.
Trước giờ hành hình, ta đến tiễn nàng đoạn cuối, lại bị nàng si ,ết c ,ổ, g ,ào lên thê lương:
“Sao muội không khuyên ta sớm hơn! Nếu ta là phi tần, Hoàng hậu sao có thể dễ dàng xử ta như thế?
Tất cả là do muội ta, đi ch ,et đi!”
Lần nữa mở mắt, ta đã quay về cái ngày tỷ tỷ cự hôn thánh chỉ năm đó.
1
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thần nữ không nguyện gả cho Thất hoàng tử!”
Cơn đ ,au như bị x ,é to ,ạc nơi cổ dần dần tan đi.
Ta vừa từ cơn choáng váng tỉnh lại, liền nghe thấy giọng quen thuộc của tỷ tỷ ruột, Thẩm Như Tích.
Quả nhiên, giống hệt như trong trí nhớ kiếp trước.
Thẩm Như Tích đã công khai từ chối thánh chỉ tứ hôn của Hoàng đế.
Từng lời nàng , không sai một chữ.
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng bàng hoàng nhận ra,
Ta đã tr ,ọng s ,inh.
Hơn nữa còn trở lại đúng cái đêm Trung thu mười năm trước, trong yến tiệc đêm hội trăng rằm.
Kiếp trước, chính vì đêm đó Thẩm Như Tích kháng chỉ, mới bị vào Giặt Y cục, nô tỳ suốt mười năm.
Là đích trưởng nữ của Thần Uy đại tướng quân, Thẩm Như Tích từ nhỏ thân phận cao quý, tính kiêu căng ương ngạnh.
Nàng chẳng mấy khi giao du với các tiểu thư khuê các, chỉ thích thân thiết với các hoàng tử.
Người này là tri kỷ không dính dáng cảm, kẻ kia là nối khố từ thuở nhỏ.
Tất cả đều coi nàng như sao sáng giữa trời, nâng niu cưng chiều hết mực.
Nhất là Thất hoàng tử, người cùng nàng lớn lên từ nhỏ, có thể là đối với nàng chăm sóc chu đáo, sủng ái vô biên.
Hai người thường cùng nhau cưỡi ngựa, ngâm thơ, thậm chí có lúc còn qua đêm ngoài thành ngắm sao.
Dẫn đến không ít lời đàm tiếu nơi kinh thành.
Người ta bảo: đích tỷ là nữ nhi khuê các, lại không biết giữ bổn phận, chẳng ra thể thống gì cả.
May mà phụ thân ta tính cởi mở,
Nghĩ rằng tỷ tỷ cuối cùng rồi cũng sẽ gả cho Thất hoàng tử, nên cũng không ràng buộc gì nhiều.
Thế , Thẩm Như Tích lại ra một chuyện khiến thiên hạ chấn ,
Nàng dám khước từ thánh chỉ hôn sự giữa nàng và Thất hoàng tử.
Giữa chốn đại điện, ánh mắt bao người đổ dồn.
Thất hoàng tử sắc mặt trắng bệch.
Phụ thân thì mồ hôi tuôn như mưa.
Mà trên long tọa, Hoàng đế thì giận dữ đến cực điểm.
2
“Tiểu nha đầu Thẩm gia, ngươi biết mình đang gì không?”
Vẫn giống hệt như kiếp trước, giọng Hoàng đế lạnh đến th ,ấu x ,ương.
Ta thu lại dòng hồi ức,
Bên khóe mắt, thấy thân hình phụ thân khẽ lay ,
Bàn tay đang siết lấy chén rượu cũng run lên nhè nhẹ.
Thẩm Như Tích lại không chút e sợ,
“Thần nữ và Thất hoàng huynh từ nhỏ đã thân thiết như huynh muội, không như Hoàng thượng nghĩ.
“Xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.”
Nhất thời, đại điện lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt Hoàng đế u ám như mây đen tụ hội.
Ánh mắt ngài chậm rãi về phía phụ thân.
Kiếp trước, phụ thân hiểu ý,
Vội vàng quỳ xuống d ,ập đ ,ầu nhận tội, tỷ tỷ vô lễ, bản thân dạy con không nghiêm.
Nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ tuyệt ,
Liều lĩnh cầu xin, lấy chiến công đổi lấy m ,ạng s ,ống cho con .
Cuối cùng, tỷ tỷ bị vào Giặt Y cục nô.
Phụ thân và huynh trưởng thì bị giáng chức năm bậc, đày ra vùng biên viễn canh giữ.
Trước khi tỷ tỷ bị dẫn đi, ta từng đỏ mắt chất vấn nàng.
Hỏi nàng vì sao lại h ,ủy h ,oại cả gia tộc như .
Thẩm Như Tích khi ấy chỉ mỉm nhàn nhạt như gió xuân:
“Bởi vì người ta là Tứ hoàng tử.”
3
Ta càng không thể hiểu nổi.
“Đã là Tứ hoàng tử, sao tỷ còn dây dưa không rõ với Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử? Lại còn sánh đôi cùng Thất hoàng tử khắp nơi?”
Thẩm Như Tích bĩu môi:
“Ta và bọn họ chỉ là huynh đệ, bằng hữu tri kỷ, là thứ cảm vượt lên trên nam nữ tục thế, hạng phàm phu tục tử như muội sao có thể hiểu?”
“Vậy sao tỷ không cầu Hoàng thượng ban hôn với Tứ hoàng tử?” ta lại hỏi.
Đêm Trung thu đoàn viên năm ấy, lại đúng lúc biên quan thắng trận, Hoàng đế đang vô cùng vui vẻ.
Nếu khi đó nàng chịu thật lòng mình Tứ hoàng tử, chưa chắc Hoàng đế đã không chuẩn thuận.
Cũng sẽ không có chuyện cả nhà bị mang tội nghịch chỉ khi quân.
Bạn thấy sao?