Mặc Thiếu Thiên còn chưa kịp gì, Dung Thần đã tiếp: “Nhưng thành thật mà , đừng trách tôi xấu. Thiếu Thiên à, việc ly hôn với Đồng Kiệt thực sự là mất mát lớn nhất của cậu. Đồng Kiệt cũng rất cậu, đó là người mà cậu không thể tìm thấy một ai khác trên thế giới này."
Mặc Thiếu Thiên cau mày, "Ý cậu là gì?"
"Tôi không rõ ràng là có ý gì sao? Tôi đương nhiên cảm thấy cậu đã nhớ tới một người không phép nhớ."
Dung Thần càng càng hưng phấn, bắt đầu không ngừng nghỉ.
“ Cậu còn nhớ lần cậu bị mất thị lực ba năm trước không? Lúc đó cậu không thể chấp nhận sự thật này, đập nát mọi thứ trong phòng bệnh, bác sĩ, y tá cũng không có ai dám đến gần cậu, chỉ có Đồng Kiệt là không sợ bất cứ điều gì, ấy dám đến gần cậu, thậm chí còn dám lao tới ôm khi cậu đang điên cuồng nhất, mà không quan tâm đến việc vài chiếc ghế đã rơi vào người ấy , lần đó, nó đã gãy hai xương sườn của ấy .Nhìn cậu như thật đau lòng, rõ ràng ấy là người bị tổn thương và bị đối xử sai trái, ấy vẫn không ngừng ôm lấy , an ủi , đi lại với cậu rằng ấy vẫn còn ở đó. Điều đó khiến mấy y tá trong bệnh viện chúng tôi phải kinh ngạc... Tôi đã khóc."
"Lúc cậu rơi vào huống xấu hổ như , bên cạnh chỉ có Đồng Kiệt, cậu thích Đồng Tinh Nguyệt đến mức ngườì tốt như cũng không thấy .Đôi khi tôi thực sự không hiểu, trái tim của cậu thật sự bằng đá sao? Dù ấy có lỗi lớn đến đâu cũng nên xóa bỏ. Hơn nữa, ngay từ đầu chính cậu đã cầu xin Đồng Kiệt hiến tặng tủy, Đồng Tinh Nguyệt là con ngoài giá thú của nhà họ Đồng, hai mẹ con này chính là người đã cướp Đồng, Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh bạch cầu, không cứu sẽ phải ch*t!”
Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên ngắt lời , "Tinh Nguyệt bị Đồng Kiệt đe dọa nên không thể đến gặp tôi."
Dung Trần: “ Cậu không biết hay giả vờ không biết ,khi cậu là thiếu gia Mặc gia, là thiên tử kiêu ngạo, ta chưa bao giờ rời xa cậu, khi cậu trở thành người mù, ta lại biến mất không dấu vết."
"Thiếu Thiên, xin hãy cho tôi biết một chuyện,cậu ở bên Đồng Kiệt lâu như , thật sự không có tâm tư gì sao?"
Bị cám dỗ?
Anh có bị Đồng Kiệt hấp dẫn không?
Mặc Thiếu Thiên dường như đã nghe thấy một trò lớn nào đó, khẩy: "Bất kể tôi bị ai cám dỗ, tôi sẽ không bao giờ bị ta cám dỗ."
Dừng một chút, lại thêm: “Nếu cậu thật sự cho rằng ta tốt như thì bây giờ theo đuổi cũng chưa muộn. Tôi rất vui lòng đến dự đám cưới của cậu.”
"Cậu..." Dung Thần hoàn toàn bại trận.
Anh ấy không khỏi thở dài, thay cho người phụ nữ bản thân vô cùng thương.
Một người phụ nữ có thể có bao nhiêu ba năm?
"Cho dù tôi muốn theo đuổi ấy, ấy cũng sẽ không đồng ý. Huống chi, và Đồng Kiệt là vợ chồng đã ba năm, hiện tại lại ly hôn. Tôi quay lại theo đuổi ấy, chuyện này cũng chẳng có gì cả."
Dung Thần đứng dậy : “Quên đi, đừng chuyện này nữa, mấy ngày nay tâm của cậu không khỏe, tôi đưa cậu ra ngoài thư giãn."
Những gì Dung Thần về việc thư giãn chỉ là uống rượu vào ban đêm.
Dung Thần vừa bước vào liền tìm một số nữ đồng đi cùng như thường lệ.
Mặc Thiếu Thiên luôn ghét điều này nên Dung Thần chỉ để một nhóm phụ nữ ngồi cạnh mình, điều ấy không bao giờ ngờ tới là khi nhóm phụ nữ ngồi xuống, Mặc Thiếu Thiên lại vẫy tay gọi hai người trong số họ ngồi cạnh mình.
Dung Thần bị sốc đến mức mắt gần như rớt xuống.
Hôm nay là thứ gì thế?
Mặt trời mọc đằng tây à?
Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn không ý đến ánh mắt của Dung Thần, chỉ chiếc điện thoại tron
g tay và màn hình cuộc trò chuyện luôn mở.
Bạn thấy sao?