“Lấy sạch tiền lương của tôi, biết rõ tôi đã mất sữa mà vẫn không chịu mua sữa mạch nha cho con, để nó phải uống nước cơm cầm hơi. Để mẹ con tôi sống lay lắt với năm hào trong một tháng. Anh xem, ai mới là u nhọt thực sự?!”
Nghe xong, nét mặt các đồng nghiệp xung quanh chuyển từ khó xử, sang kinh ngạc, rồi cuối cùng là khinh miệt.
Trương Khánh An bị tôi dồn đến nghẹn họng, mặt đỏ như gấc, tay chỉ vào tôi lắp bắp mãi không thốt nổi một lời.
Tôi lạnh lùng hắn:
“Người như , không xứng ba của San San.”
Dứt lời, tôi không cho hắn cơ hội lên tiếng, quay người chạy ra khỏi đó.
Tôi biết, dù hắn có biện hộ thế nào, thì danh tiếng của hắn cũng đã hoàn toàn mất sạch.
Tôi gõ cửa nhà Triệu Tú Kiều, gượng gạo nặn ra một nụ :
“Tôi đến đón San San, hôm nay phiền rồi.”
Cô ấy thấy đôi mắt đỏ ngầu của tôi, gương mặt đầy xót xa:
“Chị Tôn, nếu không ngại thì ở lại nhà em đi. Em dọn dẹp lại căn phòng bên trong cho chị.”
Khi không có ai bênh vực, tôi còn gắng gượng chịu đựng .
Nhưng câu ấy lại khiến tôi hoàn toàn sụp đổ, ngả đầu lên vai ấy mà bật khóc nức nở.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ đến khi đầu óc bắt đầu quay cuồng, mới nghẹn ngào ngồi dậy.
Áo ấy đã ướt đẫm nước mắt, dính chặt vào người.
Tôi bỗng cảm thấy áy náy:
“Tôi đã phiền quá nhiều rồi…”
“Sáng mai, tôi sẽ đưa San San về nhà mẹ đẻ. Ở đó toàn người nhà, sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa.”
Triệu Tú Kiều định gì đó, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Tôi thu dọn đồ đạc ngay trong đêm.
Nhìn lại nơi từng ở trong một thời gian dài, lòng tôi ngập tràn cay đắng.
Hôm sau, tôi từ biệt Tú Kiều, để lại chiếc máy may – thứ quý giá nhất trong nhà – như một lời cảm ơn.
Cô ấy cứng đầu đi cùng tôi ra tận bến xe, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không rời:
“Chị Tôn, về đến nơi nhớ gọi điện cho em nhé.”
Tôi mỉm gật đầu, vác hành lý ôm con bước vào nhà ga.
Chỉ tiếc, tôi đã thất hứa.
Mấy ngày qua, Triệu Tú Kiều vẫn chẳng nhận cuộc gọi nào từ tôi.
Hằng ngày ấy đều đến tiệm tạp hóa hỏi thăm, câu trả lời luôn giống nhau – “chưa có tin gì.”
Lúc tôi trở lại, đang đứng trước cửa tiệm, đi qua đi lại, tay cầm ống nghe mà mãi chẳng nhấc lên.
Tôi biết, ấy vẫn luôn nghĩ đến tôi.
“Tú Kiều, tôi về rồi.”
Tôi theo ấy về nhà, ấy cứ mãi vò tay, do dự muốn rồi lại thôi.
Tôi hiểu ngay ý ấy, liền chua chát:
“Về đến nhà, ba mẹ tôi không cho ở, tôi ly hôn là mất mặt họ. Bắt tôi quay lại với Trương Khánh An.”
“Nói tôi bỏ một người chồng tốt chỉ để đi mấy cái chuyện bẩn thỉu buôn bán ngoài đường, tôi không cần mặt mũi, họ thì cần.”
“Không biết đi đâu, tôi đành ngủ tạm ở bến xe, sáng sớm mua vé chuyến đầu tiên quay lại.”
Tôi kể như thể đang chuyện của người khác, sắc mặt bình thản đến vô cảm.
Chỉ khi tôi đề cập đến chuyện xin ở nhờ, gương mặt ấy mới thoáng chút ngượng ngùng.
Không ngờ, Triệu Tú Kiều lại chẳng suy nghĩ gì, gật đầu đồng ý ngay.
Ai mà ngờ, ba mẹ ruột nuôi mình mấy chục năm, cuối cùng còn không bằng một người ngoài mới quen chưa đầy hai tháng.
Nói ra, sợ là người ta cho thối mặt.
Tôi mất việc, hoàn toàn mất đi nguồn thu nhập.
Việc bày sạp bán hàng đã bị Trương Khánh An để mắt tới, không thể liều lĩnh tiếp tục.
Cả đêm tôi trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng quyết định bán bánh nướng.
Ở kiếp trước, món bánh mì sau này còn phát triển đến mức có cả nhân sốt ở trong, cứ mỗi dịp Tết là nhà tôi đều .
Tôi rất quen tay. Nhưng hiện tại, cách như thế vẫn chưa phổ biến, thế nên cũng coi như “đầu cơ”.
Chỉ còn ba ngày nữa là chính sách tự do kinh doanh ban hành.
Tôi chỉ cần cố thêm ba ngày nữa, mọi thứ sẽ tốt lên.
Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi thành thạo nhào bột, nấu sốt.
Mùi thơm từ căn bếp nhỏ lan ra khắp ngõ, thu hút không ít hàng xóm ghé lại.
“Cái gì mà thơm thế này?”
“Đúng rồi, lần đầu ngửi thấy mùi như luôn đó!”
Nghe những lời bàn tán ấy, tôi càng thêm tự tin.
Tối hôm đó, tôi bày lên bàn cho Triệu Tú Kiều nếm thử.
Đúng như dự đoán, ấy hết lời khen ngợi:
“Bán cái này đi! Đảm bảo kiếm tiền còn nhiều hơn cả trong nhà máy ấy chứ!”
Tôi không khép miệng, hôm sau liền xắn tay áo ra chợ mở sạp bán bánh nướng.
Quả nhiên, bánh vừa ra lò đã thu hút đông người vây lại, bán hết veo trong tích tắc.
Tuy tiền không nhiều bằng bán quần áo, cũng dư dả, đủ lo cho cuộc sống của tôi và San San.
Bán liên tiếp hai ngày, tôi dậy thật sớm, ăn mặc chỉnh tề đến Sở Công Thương.
Hôm nay sẽ là bước ngoặt lớn của thị trường.
Rời khỏi đó với tờ giấy phép kinh doanh lấp lánh trong tay, tôi đến rưng rưng nước mắt.
Từ nay tôi có thể bày sạp một cách đàng hoàng, không còn phải trốn chui trốn nhủi như chuột, cũng không còn phải lo bị ai đó tố cáo nữa.
Tôi chạy về nhà, nóng lòng muốn chia sẻ tin vui với Tú Kiều.
Nào ngờ giữa đường lại gặp người tôi ghét nhất – Trương Khánh An.
Tâm trạng tốt bị hắn hỏng hơn nửa.
Tôi lườm cái gã đang nắm tay một người phụ nữ lạ kia, toan quay đi.
Nhưng nghĩ lại, tôi có gì sai? Sao phải trốn? Người nên thấy xấu hổ là hắn mới đúng!
Nghĩ , tôi thẳng lưng bước tới.
Bạn thấy sao?