Trở Về Những Năm [...] – Chương 6

Phần 6

Trần Nam vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng ấy, tôi không chút gợn sóng.

“Không, nên em đừng chết. Dù em có chết, cũng không nhớ em, càng không vì em mà đau buồn.”

Nghe xong câu cuối cùng đó, tôi đã nhắm mắt lại.

Giọt nước mắt cuối cùng lăn dài xuống khóe mắt, cho đến c.h.ế.t tôi vẫn chưa từng nghe Trần Nam một câu tốt đẹp nào, dù chỉ một chữ.

Vậy nên, tôi còn lý do gì để nghe lời nữa chứ.

“Chúng ta đi dạo thêm vòng nữa đi, đột nhiên không muốn về nhà nữa.”

10

Giang Bắc đưa tôi đi vòng quanh Ngoại Thương hết vòng này đến vòng khác, cho đến quá nửa đêm, lớp trang điểm trên mặt tôi cũng bị gió thổi nhòe đi.

Anh ta kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Trần Nam ở trường.

“Tuy đẹp trai, tính cách tệ c.h.ế.t đi .”

“Nhưng lại có rất nhiều nữ sinh thích ta, tôi không chịu nổi cái vẻ giả tạo đó của ta.”

“Tiểu Nhu, không ngờ lại là vợ của ta, tiếc quá.”

Tôi dựa vào lan can hứng gió: “Ừ, tiếc thật.”

“Ly hôn đi.”

Lời của Giang Bắc khiến tim tôi như bỏ lỡ một nhịp.

“Tôi thích , tôi hơn ta nhiều.”

Anh ta cứ thế thổ lộ, giống hệt như tôi thuở nhỏ .

Chàng thiếu niên dịu dàng tôi, thấy tôi không gì, ta càng áp sát gần hơn.

Anh ta khẽ hỏi tôi có đồng ý không, hơi thở pha lẫn chút hương thơm thoang thoảng của trái cây.

Ngay trước khi ta hôn lên môi tôi, tôi mới bừng tỉnh đẩy ta ra.

Tâm hồn tôi vẫn còn là một người phụ nữ năm mươi tuổi, Giang Bắc quá trẻ, tôi có chút không thích ứng .

Hơn nữa, tôi vẫn chưa ly hôn.

“Đừng nữa, dù có thật sự cân nhắc thì cũng phải đợi tôi ly hôn đã.”

Hơn nữa, tôi vẫn chưa nghĩ rõ có nên ly hôn hay không.

Trần Nam không phải một người chồng tốt, lại là một người cha tốt.

Anh đối xử rất tốt với con , lại còn kiếm nhiều tiền.

Giang Bắc tuy rất hợp ý tôi, tôi không thể tưởng tượng ta cha sẽ như thế nào.

Giang Bắc có vẻ thất vọng, vẫn chắc chắn sẽ đợi tôi.

11

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Ba giờ sáng, tôi mới về nhà.

Vốn tưởng Trần Nam chắc đã ngủ, không ngờ đèn trong nhà vẫn còn sáng.

Tôi đẩy cửa vào, Trần Nam vốn đang ngồi trên ghế sofa, đột nhiên đứng bật dậy.

Mắt hơi đỏ, không đeo kính, trông như vừa khóc?

Làm sao có thể chứ.

Tôi giật mình vì suy nghĩ của mình, người như Trần Nam tuyệt đối không thể khóc .

“Niếp Niếp đâu?”

[ – .]

Mẹ chồng và con đều không có nhà.

“Bảo mẹ đưa về quê chơi rồi, cho chúng ta có không gian riêng.”

Lúc này tôi mới thấy trên bàn ăn có đặt một chân nến, nến đã cháy hết, bít tết cũng đã nguội.

Tôi luôn muốn ăn một bữa tối lãng mạn với Trần Nam, giống như trong phim .

Mới vài tháng trước, tôi còn cầu nguyện bên cạnh Trần Nam đang ngủ: “Cầu xin Trần Nam hãy tỉnh ngộ đi, sinh nhật mình thì chuẩn bị bữa tối lãng mạn, cả hoa hồng đỏ nữa, giống phương Tây ấy.”

Tôi suýt quên hôm nay là sinh nhật mình. Chơi vui quá nên không nhớ.

Tôi quanh, không thấy hoa hồng đâu.

“Anh. . .”

Tôi mở miệng, không biết gì.

“Có đói không?”

Trần Nam lên tiếng.

“Nếu em không ngại, hâm nóng lại cho em ăn.”

“Thôi, không cần đâu.”

Tôi không có khẩu vị.

Trần Nam không phản bác, cũng không hỏi tội tôi, mà :

“Anh đã chuẩn bị nước nóng cho em rồi.”

Người này sao lúc nào cũng một kiểu , tôi đã gần như ngoại rồi, mà vẫn bình tĩnh như không.

Nhưng cũng bình thường thôi, dù sao cũng đâu có thích tôi.

Tôi mở cửa phòng tắm, đi vào tắm, tắm xong mặc đồ ngủ đi đến bên giường, kéo chăn định ngủ, không ngờ dưới chăn lại rải đầy cánh hoa hồng.

Tôi ngạc nhiên, quay người Trần Nam.

“Anh chuẩn bị à?”

Trần Nam gật đầu: “Ngày kỷ niệm không ở bên em, nên muốn bù đắp. Tiểu Nhu, hôm nay là sinh nhật em.”

Anh bước đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi.

Nếu tôi không tái sinh, chắc chắn sẽ rất vui, bây giờ những điều này để bù đắp thì có ích gì.

Những gì nợ tôi đâu chỉ có một ngày kỷ niệm, một sinh nhật.

“Dọn sạch đi, thế này sao ngủ .”

Tôi gạt tay Trần Nam ra, ngồi lại xuống ghế sofa.

Trần Nam rất nghe lời dọn dẹp cánh hoa trên giường, bỗng tôi nghe thấy tiếng nức nở nhỏ.

Tôi quay đầu lại, không ngờ thấy Trần Nam đang lén lút lau nước mắt.

Anh lại khóc? ? ? Không thể nào, một người lạnh lùng như Trần Nam lại khóc trước mặt tôi sao.

Anh dọn dẹp xong, tôi nằm lên giường.

Trần Nam lại đi tắm nước lạnh, run rẩy co ro nằm bên cạnh tôi.

Anh vô thức áp sát vào tôi.

Tôi khó chịu tặc lưỡi một tiếng, Trần Nam dừng lại.

Tôi đang định tắt đèn ngủ, không ngờ Trần Nam đột nhiên áp sát, hôn lên mặt tôi một cái.

Anh hôn tôi rất vội vàng, như một tên trộm .

“Anh !”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...