Trở Về Những Năm [...] – Chương 8

Phần 8

Tôi không hiểu, Trần Nam đã thay đổi lớn, vẫn quyết định hỏi cho rõ ràng.

“Chúng ta chuyện một chút.”

Tôi kéo Trần Nam vào nhà, khóa cửa cẩn thận.

Trần Nam thấy tôi nghiêm túc như , theo bản năng lên tiếng trước.

“Dù thế nào đi nữa cũng không đồng ý ly hôn. Giả sử em còn điều gì không hài lòng, có thể liệt kê ra, đều có thể thay đổi. Ngoại trừ tuổi tác không bằng những người đàn ông bên ngoài, những thứ khác đều không có vấn đề gì.”

“Tại sao?”

Tôi lạnh lùng hỏi.

Trần Nam nhíu mày, mím chặt môi.

“Tại sao trước đây đối xử với em tệ như , giờ khi em đã tuyệt vọng rồi lại đột nhiên tốt với em. Anh chỉ không muốn để em đi, muốn hành hạ em cả đời phải không?”

Trần Nam không gì.

Anh bị câm rồi sao?

“Anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như thế! Em nhiều đến thế, cả đời chỉ xoay quanh mình . Nhưng bây giờ em mệt mỏi rồi, em không muốn nữa. Em sợ , tại sao lại đột nhiên tốt với em như !”

Mỗi lần im lặng đều là một dạng bạo lực lạnh đối với tôi, tôi tức giận đến nỗi gần như bùng nổ.

Nhưng Trần Nam đột nhiên tiến lên ôm lấy tôi.

“Anh chỉ sợ em đi mất.”

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Trần Nam run giọng .

“Anh cũng em, trước đây chỉ là cách thức không đúng, xin em đừng rời xa .”

Anh khóc rất thảm, như một đứa trẻ bất lực.

“Anh không hiểu cách một người, mấy tháng nay em đi chơi với người khác, mới nhận ra trước đây đã em đau lòng như thế nào. Xin lỗi, Tiểu Nhu, xin lỗi em.”

Anh hiếm khi mất bình tĩnh, lần này thực sự là khóc nức nở.

Anh như một đứa trẻ bất lực cầu xin tôi đừng ly hôn.

“Vậy còn người trong lòng thì sao?”

“Người trong lòng nào?”

Trần Nam hỏi tôi với giọng mũi đặc.

“Chính là đã tìm khi em tỏ với tại buổi liên hoan.”

[ – .]

Trần Nam lúc này mới nhớ ra tôi đang về ai, vội vã lắc đầu, lắc như trống bỏi .

“Anh không thích ấy, em hiểu lầm rồi. Tối hôm đó ấy tỏ với , bọn vừa một nửa thì em đến, nên muốn giải quyết chuyện của ấy trước.”

Lời giải thích của Trần Nam đến quá muộn, sau khi trái tim tôi đã bị tổn thương thành nghìn thương trăm tích, cuối cùng mới chờ câu trả lời.

“Anh thích em, luyến tiếc em, tại sao lại đối xử với em như ?”

Trần Nam nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không biết phải ứng xử với em thế nào, những lời tứ đó không có can đảm ra. Anh cũng không dám chủ hôn em, ôm em, thực sự cảm thấy khó mở lời. Nhưng mỗi lần em những lời như với , những điều như thế, trong lòng thực sự rất vui.”

Anh khẽ, cả khuôn mặt đỏ bừng.

“Anh vốn nghĩ có thể cứ tiếp tục như , không ngờ em cũng sẽ mệt mỏi, xin lỗi, đáng chết.”

Anh thậm chí quỳ xuống trước mặt tôi, đưa tay tự tát vào mặt mình.

Theo phản xạ, tôi nắm lấy tay : “Anh !”

“Tháng qua đã hiểu ra, nếu chỉ có một mình em duy trì, chúng ta không thể đi tiếp . Anh cũng đã rõ, nếu không thay đổi thì thực sự sẽ mất em. Vì dù có khó mở lời đến đâu, cũng phải . Lâm Nhu, thực sự rất em. Ngay từ lần đầu tiên gặp em, tim đã rung , không biết phải ra sao. Anh rất kém trong việc duy trì các mối quan hệ xã hội, hầu như không có bè, cũng chưa bao giờ tham gia các buổi liên hoan. Nếu không phải vì hôm ấy có em biểu diễn hát, tuyệt đối sẽ không đến đâu.”

Lời của Trần Nam đột nhiên khiến tôi nhớ ra.

Anh là một sinh viên đại học, theo lý thuyết không cần thiết phải tham gia buổi liên hoan của nhà máy chúng tôi.

“Anh có thể thay đổi, nếu em cảm thấy chưa đủ, thì em cũng có thể ra ngoài tìm Giang Bắc, tìm Giang Đông, Giang Tây đều .”

Trần Nam càng càng lạc đề.

“Miễn là em đừng không cần , có thể từ từ học cách thể hiện cảm, giống như giải bài toán , cuối cùng sẽ tìm ra công thức.”

Tôi không ngờ trong lòng Trần Nam lại nghĩ như .

Một lúc tôi cảm thấy khó hiểu với logic của .

Tôi quay người, đột nhiên thấy cuốn sổ tay Trần Nam để trên bàn.

Cuốn sổ đã rất cũ, cuốn sổ này tôi có ấn tượng.

Kiếp trước khi dọn dẹp vệ sinh, tôi đã từng thấy, vừa mở ra chưa kịp đọc xong dòng đầu tiên, Trần Nam đã vội vàng chạy tới giật lấy.

“Đừng vào thứ này của !”

Anh rất hung dữ, tôi nhớ dòng đầu tiên viết gì.

[Hôm nay đã gặp ấy, ấy thật xinh đẹp, ấy còn với tôi. . . ]

Tôi đã từng nghĩ trên đó viết về kia.

Tôi mở sổ ra, cuối cùng sau khi tái sinh mới đọc hết dòng chữ đó.

[Cô ấy ấy tên là Lâm Nhu, thật là cái tên dễ thương. ]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...