Trở Về Thập Niên [...] – Chương 15

15

Thẩm Tư Niên bước xuống từ chuyến tàu xanh, bảng tên ga quen thuộc của quê hương, trong lòng dâng lên một cảm giác như đã cách cả một đời.

Ba năm trước, nhận mệnh lệnh khẩn, buộc phải bỏ lại hôn lễ cùng Tống Thời Vũ, một mình tiến ra biên giới.

Ban đầu, cứ nghĩ sẽ nhanh chóng quay về. Nhưng thế nơi đó phức tạp hơn họ tưởng tượng, khiến toàn bộ đơn vị đều sa vào vòng xoáy chiến sự.

Hơn nữa, khi ấy có quân lệnh như núi – chưa xử lý xong thì không trở lại. Đến hôm nay, quay về rồi, chỉ còn thấy cảnh còn người đổi, lòng ngổn ngang như tro tàn.

Nghĩ tới đám cưới dang dở năm xưa, đáy mắt Thẩm Tư Niên thoáng qua một tia đau đớn.

“Được rồi, đừng nữa, bảo ấy về đi. Tôi không có ý định kết hôn.”

Phía sau vang lên giọng bất mãn của Tô Duệ.

Anh cũng là người cùng rời đi với Thẩm Tư Niên năm đó, và cũng vừa mới trở về hôm nay.

Giờ phút này, đang đứng trong buồng điện thoại ở sân ga, cúi đầu máy nhắn tin trong tay.

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng quát:

“Cậu gì thế? Người ta biết cậu bình an trở về, vội vàng tới đón, mà cậu lại tỏ thái độ thế này? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu ấy đau lòng, để ấy bỏ đi, tôi tuyệt đối không tha cho cậu!”

Nghe , lông mày Tô Duệ nhíu chặt hơn.

Điện thoại đầu kia bị dập thẳng, chỉ còn lại tiếng tút tút lạnh lẽo.

Tô Duệ bất mãn cúp máy, bước ra:

“Tôi vừa mới trở về mà ông già nhà tôi đã thúc ép chuyện cưới xin rồi. Tôi phải về nhà trước. Còn cậu, định đi đâu?”

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng còi tàu đặc trưng.

Một chuyến tàu xanh lao vào ga, giọng nữ phát thanh vang lên rõ ràng:

“Xin mời quý hành khách, chuyến tàu từ Quảng Châu đi Quân khu Đông Nam đã đến nơi, đề nghị mọi người mang theo đầy đủ hành lý, lần lượt xuống tàu…”

Vừa nghe tới hai chữ “Quảng Châu”, đáy mắt Thẩm Tư Niên liền ngập đầy hỗn loạn và mất mát.

Tô Duệ thấy , lập tức hiểu ra.

Anh vỗ mạnh vai :

“Muốn đi thì đi đi. Nếu cậu thật sự muốn cứu vãn tất cả, duyên phận sẽ cho hai người gặp lại.”

Lời vừa dứt, ánh mắt Thẩm Tư Niên sâu hẳn xuống, không còn do dự, lập tức xoay người chạy về phía quầy vé.

Nhưng vừa xoay người, thân thể bỗng khựng lại, giọng khàn đặc run rẩy bật ra:

“Đó… đó là…”

Tô Duệ không hiểu, quay đầu theo.

Chỉ thấy ở sân ga đối diện, Tống Thời Vũ vừa từ chuyến tàu xanh mới dừng lại bước xuống, quay đầu mỉm chuyện với một người đàn ông đi phía sau.

Trong nháy mắt, mắt Tô Duệ trừng lớn, ngẩn người tại chỗ.

Phải mất vài giây mới kịp phản ứng, hốt hoảng muốn gọi:

“Đó… đó là Tống Thời Vũ! Cô ấy… ấy…”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Tư Niên đã quẳng phăng balô trên lưng, nhảy thẳng xuống đường ray.

Cảnh tượng khiến nhân viên đường sắt lập tức huýt còi chói tai:

“Nguy hiểm! Nguy hiểm! Mau quay lại! Đồng chí bộ đội, đang ?!”

Mọi người nghe tiếng cảnh báo đều về phía đó.

Chỉ thấy một bóng áo xanh quân đội lao qua đường ray, chống hai tay bật mạnh, nhảy lên sân ga đối diện.

Tống Thời Vũ cũng nghe thấy tĩnh, còn chưa kịp quay đầu thì bên tai đã có một cơn gió ập tới.

Ngay sau đó, rơi vào một vòng tay rộng lớn, rắn rỏi và quen thuộc.

Cô ngẩn người, vô thức đưa tay muốn đẩy ra.

Tai lại truyền tới giọng trầm thấp, đè nén vô cùng:

“Thời Vũ, thật sự là em… Em đã trở về rồi.”

Bàn tay Tống Thời Vũ cứng đờ giữa không trung, toàn bộ thế giới như khựng lại.

Cô chỉ còn cảm nhận nhịp tim dồn dập, mạnh mẽ truyền tới từ lồng ngực , từng nhịp, từng nhịp, như muốn xé tung tim gan.

Những nhịp đập ấy điên cuồng kể lại sự kích , sự vui mừng khôn xiết sau khi mất rồi tìm lại .

Nhưng thì sao?

Ba năm trôi qua, trái tim đã không còn vì mà rung nữa.

Cô giơ tay, định đẩy ra.

Một bóng người khác đã bước đến, nhanh chóng kéo Thẩm Tư Niên ra sau, chắn trước mặt .

“Buông Thời Vũ ra!”

Lăng Hoài Thương lạnh lùng đẩy mạnh, đồng thời bảo vệ ở phía sau.

Lúc này Thẩm Tư Niên mới để ý, người vừa xuống tàu cùng Tống Thời Vũ, chính là Lăng Hoài Thương – người ba năm trước đã đưa đến Quảng Châu.

Sắc mặt chợt trầm xuống, từng bước áp sát:

“Lăng Hoài Thương! Hóa ra cũng là … Chính đã dụ dỗ Thời Vũ rời khỏi tôi!”

Ánh mắt sắc bén như dao, nắm tay siết chặt, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, cả cánh tay căng lên, như chỉ chờ bùng nổ.

Tống Thời Vũ giật mình, vội vàng bước ra chắn trước mặt Thẩm Tư Niên, ngăn đối diện Lăng Hoài Thương.

Tống Thời Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng trên gương mặt đang bừng bừng lửa giận của Thẩm Tư Niên:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...