22
Một gương mặt xinh đẹp, thanh lệ, vì sao lại chứa đầy địch ý với ?
Anh lục lọi trí nhớ, xác định chắc chắn mình chưa từng gặp qua, liền nghi hoặc hỏi:
“Cô có quen tôi không? Sao lại có vẻ hiểu lầm gì với tôi thế?”
Tô Khả Nhi lập tức lắc đầu:
“Không quen, chưa từng gặp, cũng chẳng biết .”
Nếu trước đó còn chưa chắc, thì bây giờ thái độ này, Tô Duệ càng tin rằng, hẳn đã từng vô chọc giận ở đâu đó, chỉ là bản thân lại quên mất.
Anh dừng lại giây lát, rồi mỉm , đổi sang một câu khác:
“Được thôi, hôm nay cũng coi như có duyên gặp gỡ. Có thể cho tôi biết tên không?”
Không thì thôi, vừa nghe , Tô Khả Nhi lập tức “xù lông”:
“Duyên với ? Anh muốn có duyên với ai thì có, còn tôi thì chẳng liên quan gì hết.”
Nói xong, tức giận bỏ đi. Có lẽ vì bực bội quá, đi nửa đường, còn hậm hực quay đầu trừng một cái rồi mới tiếp tục rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng Tô Khả Nhi biến mất, Tô Duệ vẫn chưa nghĩ ra nổi mình đã thù chuốc oán với như thế nào.
Không chỉ không nghĩ ra, ngay cả tên cũng không hỏi .
Vậy là bị dằn mặt vô duyên vô cớ một trận, đầy khó hiểu.
Nhưng lạ thay, trong lòng lại càng dấy lên sự hiếu kỳ mạnh mẽ.
Đây vốn là bản tính của Tô Duệ — ai càng đối xử nghiêm túc, càng bình thản; ai càng trái ngược, càng chống đối, lại càng khơi gợi trí tò mò bất tận.
Mang theo sự hiếu kỳ ấy, trở về nhà.
Vừa vào cửa, đã thấy cha Tô mặt mày nặng nề, nghiêm giọng chất vấn:
“Không phải con đi tìm Khả Nhi sao? Người đâu, sao chỉ có mình con về?”
Nghe , Tô Duệ mới chợt nhớ ra. Hôm nay vốn định tới khách sạn Hào Khách tìm vị tiểu thư nhà giàu hay nổi giận ấy, còn chưa kịp vào thì đã gặp chuyện xe cộ.
“Trên đường gặp tai nạn, nên chưa kịp tìm ấy.”
Mẹ Tô nghe xong, sắc mặt liền biến đổi, lo lắng:
“Tai nạn? Duệ à, con có bị thương ở đâu không?”
Tô Duệ vội trấn an:
“Không sao đâu, mẹ. Con không bị thương, mẹ xem này.”
Anh dang tay ra cho bà .
“Chỉ là một bà lão ngã ngay trước xe con, con đưa bà ấy vào viện, sau đó về thẳng đây.”
Mẹ Tô thở phào, vẫn còn sợ hãi:
“Làm mẹ hú vía, cứ tưởng bị thương là con. Bình an là tốt rồi, bình an là phúc.”
Ngay lúc ấy, Tô Duệ ngửi thấy mùi thơm từ bếp tỏa ra, bất giác hít hít mũi…
“Mẹ, hôm nay mẹ nấu món gì mà thơm thế này?”
Mẹ Tô đáp:
“Là món canh bổ dưỡng Quảng Châu con thích nhất. Mẹ đặc biệt hầm gà mái già, còn cho thêm dược liệu để bồi bổ sức khỏe.”
Nói rồi, mẹ Tô kéo tay Tô Duệ:
“Lại đây, bảo nhà bếp bưng một bát lên cho con. Ba năm qua con đã chịu nhiều khổ cực, mấy hôm nay còn chạy đi chạy lại bên ngoài, gầy rộc cả đi rồi.”
Nhưng ngay giây tiếp theo, cha Tô lạnh giọng chen vào:
“Không phải là đáng đời sao? Đến mức ép con bé Khả Nhi từ Quảng Châu vội vàng chạy về đây tiếp đón, kết quả lại để nó bỏ đi. Đến bây giờ mà vẫn chưa tìm lại người, thế thì mấy năm đi lính cũng uổng phí hết rồi!”
Nói xong, ông thẳng thừng đi ra bàn ăn, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Mẹ Tô trừng mắt lườm ông:
“Ông dạo này đúng là hồ đồ! Con nó có sai thì cũng phải để nó ăn cơm chứ. Chẳng lẽ tìm người còn quan trọng hơn cả mạng sống à?”
Tô Duệ thì rút tay lại, khẽ :
“Thôi, để con tiếp tục đi tìm. Đó là món nợ con phải trả. Chỉ cần tìm , con sẽ lập tức đưa Khả Nhi về Quảng Châu.”
Nói xong, quay lưng bỏ đi, mặc cho mẹ Tô gọi với theo cũng không quay đầu lại.
Mẹ Tô trở về bàn ăn, thấy cha Tô đang húp canh gà ngon lành, cơn giận bốc lên, bà đi tới giật phắt bát canh trong tay ông.
Cha Tô ngơ ngác:
“Sao thế?”
Mẹ Tô bực tức:
“Đây là canh tôi hầm cho con trai, ông uống cái gì mà uống?!”
Cha Tô vội vàng dỗ:
“Tôi chẳng phải đã theo ý bà rồi sao? Phải để thằng bé tự ghi nhớ, không phụ lòng thành ý của con bé nhà người ta.”
Mẹ Tô chỉ biết thở dài, ánh mắt hướng về phía cửa, giọng trĩu nặng:
“Chỉ mong nó hiểu nỗi lòng của chúng ta. Nó lớn lên cùng với Thẩm Tư Niên, tôi chỉ lo nó bị ảnh hưởng, sau này trở thành kẻ bạc vô nghĩa, đến lúc hối hận thì đã muộn.”
Trong lúc mẹ Tô còn đang , cha Tô nhanh tay húp sạch chỗ canh còn lại, khoái chí :
“Bà xã, canh bà nấu thật ngon, tôi còn muốn thêm một bát nữa.”
Mẹ Tô giật lấy cái bát, liếc ông một cái:
“Tôi thấy thằng con kia giống hệt ông, mà còn dám mắng nó!”
Nhưng thì , bà vẫn quay người vào bếp múc thêm canh.
…
Sau khi rời khỏi nhà, Tô Duệ cờ gặp Thẩm Tư Niên cũng đang trên đường ra ngoài.
Bạn thấy sao?