Trở Về Thập Niên [...] – Chương 7

7

“Cái gọi là của mẹ và Thẩm Tư Niên thì có gì mà đáng ghen tị? Tại sao tôi phải đố kỵ vì ta có, còn tôi thì không?”

“Còn nữa, năm đó các người thành công vu oan tôi là bởi không có nhân chứng, các người mới có thể trắng đen đảo lộn. Nhưng chuyện lần này xảy ra ngay giữa phố, đừng hòng đổ lên đầu tôi!”

Sắc mặt mẹ Tống lập tức xanh mét:

“Con nhóc này còn dám cãi, nhất định là mày…”

“Bác .” Giọng trầm ổn của Thẩm Tư Niên bất ngờ vang lên, cắt ngang bà.

Tống Thời Vũ ngẩng mắt, thấy hắn đang dìu Tống Mộng từ phòng bệnh đi ra.

Ánh mắt hắn trầm lạnh, liếc qua một cái rồi đè nén tức giận :

“Tống Mộng vì tránh tấm biển rơi mới trẹo chân, chuyện này không liên quan đến ấy.”

Thần sắc mẹ Tống lập tức biến đổi, khí thế hung hăng ban nãy tan biến ngay.

Bà ta sững sờ Tống Thời Vũ, vừa lúng túng vừa hổ thẹn.

Tống Mộng lại đắc ý, dịu giọng :

“Chị, chị đừng giận, mẹ cũng chỉ vì lo cho em nên mới lỡ lời thôi.”

Mẹ Tống vội vàng phụ họa:

“Đúng thế, là mẹ nóng vội nên hồ đồ.”

Tống Thời Vũ nhạt giọng:

“Không phải lời nặng gì, tôi cũng chẳng để tâm.”

Sắc mặt mẹ Tống lập tức cứng lại.

Ánh mắt Thẩm Tư Niên đầy phức tạp, thấp giọng hỏi:

“Vết thương của em… thế nào rồi?”

Nhưng ngay lúc hỏi, hắn vẫn vững vàng đỡ Tống Mộng, không có ý buông tay.

Mẹ Tống như vừa mới để ý đến vết băng trên trán và quần áo lấm lem rách rưới của , nhất thời cũng ngẩn người.

Thấy Tống Thời Vũ xoay lưng định đi, bà ta vội giữ lại:

“Thời Vũ, vừa rồi là lỗi của mẹ, mẹ không nên trách oan con…”

Tống Thời Vũ khựng lại, nghiêng đầu bà.

Bà ta dừng một chút rồi tiếp:

“Nhưng mà Mộng Mộng bị thương, phải nằm viện một đêm, mẹ phải ở lại chăm sóc nó.”

“Còn con không sao, thì về nhà nấu ít canh, mang vào cho nó ăn.”

Tống Thời Vũ chỉ thấy nực :

“Không sợ tôi bỏ thuốc chuột vào canh à?”

Nói dứt câu, đảo mắt khinh thường rồi quay lưng rời đi.

Sau lưng, tiếng khóc nức nở yếu ớt của Tống Mộng vang lên:

“Chị có phải rất ghét em không…”

Mẹ Tống vội vàng dỗ dành:

“Sao lại thế ? Ai mà không thương Mộng Mộng của chúng ta chứ.”

Bước chân Tống Thời Vũ không hề dừng lại.

Phải, vĩnh viễn chỉ hướng đến kẻ vốn không thiếu .

Nhưng thì đã sao?

Hệ thống vang lên: 【Ký chủ, ta thấy sau năm năm ngồi tù thật sự đã thay đổi nhiều lắm.】

Tống Thời Vũ thầm đáp lại trong đầu:

“Chúng tôi mang án tích, cả đời này tôi sẽ không tha thứ!”

“Hơn nữa, kịch bản đã đổi, tính cách tất nhiên cũng phải đổi.”

Rời khỏi bệnh viện, Thẩm Tư Niên lại đuổi theo sau:

“Thời Vũ, để tôi đưa em về.”

Nói rồi, hắn đưa tay muốn nắm lấy .

“Không cần.” Tống Thời Vũ nghiêng người tránh đi.

Động tác ấy khiến hắn khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia bất lực:

“Em nhất định phải xa lạ với tôi đến sao?”

Tống Thời Vũ hắn với gương mặt vô cảm, mỉa mai:

“Anh muốn theo tôi về để giám sát tôi nấu canh sao? Thì xin lỗi, sẽ thất vọng. Tôi sẽ không nấu đâu.”

Cô dừng một chút, cố ý nhấn mạnh:

“Cho dù có phải ngồi tù lần nữa, tôi cũng tuyệt đối không nấu cái canh đó.”

Thẩm Tư Niên sững lại hồi lâu, ánh mắt dần dần lạnh đi.

“Em còn định chấp nhặt mãi vì một câu tức giận của tôi sao? Em đâu có phạm tội, ngồi tù cái gì chứ?”

Nghe , khóe môi Tống Thời Vũ nhếch lên, trong mắt toàn là châm biếm.

Không phạm tội thì sẽ không ngồi tù ư?

Vậy năm năm tù oan của từ đâu mà ra?

Thẩm Tư Niên thấy vẻ mặt ấy, bất giác nhức đầu, đưa tay day ấn đường, hít sâu một hơi để hạ giọng.

“Anh tới là muốn , áo cưới đã mang về rồi, dẫn em đi thử.”

Tống Thời Vũ thoáng nghi hoặc hắn, rất nhanh liền hiểu.

Tống Mộng bị thương không thể thử, nên hắn mới gọi – người có vóc dáng tương tự – đi thay.

Chỉ là…

Cô vừa định từ chối, đã bị hắn nắm chặt tay kéo đi:

“Đi thôi, muộn quá cửa hàng áo cưới sẽ đóng.”

Tống Thời Vũ giãy mấy lần không thoát, chỉ có thể mặc hắn đưa đến tiệm.

Cô đứng trước gương, dáng mình trong bộ váy cưới, ánh mắt thoáng tối sầm.

Nếu không phải ngồi tù năm năm kia, có lẽ lúc này, đã thật sự là dâu của hắn…

Tống Thời Vũ lắc đầu, dứt bỏ những suy nghĩ dư thừa.

Khi bước ra khỏi phòng thử, ánh mắt lập tức chạm phải tầm của Thẩm Tư Niên.

Thấy xuất hiện, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt kia chợt lóe sáng, giọng hắn cũng khàn đi vài phần:

“Rất đẹp.”

Đúng lúc này, ông chủ tiệm bưng máy ảnh đi tới, tươi :

“Đẹp chứ, hai người đúng là dâu rể đẹp nhất cửa hàng tôi, nào, để tôi chụp cho một tấm.”

Tống Thời Vũ khựng lại, lập tức bước tránh sang một bên định từ chối:

“Không cần…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...