Trở Về Thập Niên [...] – Chương 9

9

Không khí náo nhiệt và tưng bừng chẳng hề chạm vào lòng Tống Thời Vũ.

Cô chỉ lạnh nhạt rời giường, thay đồ, rửa mặt.

Xách hành lý vừa bước ra khỏi phòng, ngoài sân bỗng vang lên tiếng còi xe, theo sau là tiếng người reo hò:

“Xe của Đoàn trưởng Thẩm đến rồi, rể tới rước dâu!”

Đám đông lại xôn xao, pháo nổ rền vang, không khí càng thêm sôi sục.

Tim Tống Thời Vũ khẽ , vô thức đưa mắt ra ngoài.

Chỉ thấy Tống Mộng đi đôi giày đỏ Hồ Điệp mà từng khao khát, hớn hở chạy đến trước xe của Thẩm Tư Niên, gọi ngọt ngào:

“Anh Tư Niên.”

Thẩm Tư Niên bước xuống xe, thấy ta thì thoáng khựng lại.

Hắn dường như gì đó, sau đó cùng Tống Mộng vào nhà.

Tống Thời Vũ đứng trong góc tường, cảnh ấy, siết chặt chiếc túi nhỏ trong tay, vòng qua đám đông chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, lại bất ngờ đối mặt với Thẩm Tư Niên.

“Thời Vũ, em đi đâu?”

Hắn liếc một cái, mày nhíu chặt:

“Em sao còn chưa thay quần áo? Cầm cái túi rách nát này gì?”

Tống Thời Vũ ngạc nhiên hắn.

Cô chẳng qua chỉ là khách, thậm chí ngay cả tư cách người nhà dâu cũng không có, còn cần phải thay đồ gì nữa?

Thẩm Tư Niên còn định mở miệng, thì mẹ Tống đã vội gọi:

“Tư Niên, phải vào từ đường rồi, mau tới đi.”

Hắn đành quay đầu đáp:

“Được.”

Rồi hắn ngoảnh lại với Tống Thời Vũ một câu:

“Em mau đi thay quần áo đi.”

Dứt lời, hắn vội vã rời đi.

Thẩm Tư Niên vừa bước vào, mẹ Tống đã nhíu mày về phía Tống Thời Vũ, hạ thấp giọng:

“Con sao không nghe lời, lại chạy ra ngoài? Có phải muốn hỏng hôn lễ của em không? Mẹ cảnh cáo con…”

Tống Thời Vũ lập tức ngắt lời:

“Không có đâu, mẹ. Con chỉ muốn ra phố mua ít đồ.”

Cô ngừng lại một chút, rồi thêm:

“Mẹ yên tâm, con đã không còn Thẩm Tư Niên, sau này cũng sẽ không tranh giành với Tống Mộng bất cứ thứ gì.”

Nói xong, Tống Thời Vũ điềm nhiên thu lại ánh mắt, xoay người bước đi như thể chỉ đơn giản ra ngoài dạo phố.

Chỉ có mới biết, lần này đi rồi, họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Bất kể là hay thân, đều không cần nữa.

Thẩm Tư Niên bái xong từ đường đi ra, liền thấy dâu đã trùm khăn đỏ chờ sẵn ngoài cửa.

Trong lòng hắn thoáng nghi hoặc — Tống Thời Vũ thay đồ nhanh sao? Vì sao phải che khăn đỏ?

Còn chiếc váy cưới… sao lại nhỏ hơn một cỡ? Lần trước rõ ràng rất vừa mà?

Mẹ Tống lúc này bước tới giải thích:

“Đây là tập tục xuất giá ở quê chúng tôi, đội khăn đỏ tượng trưng cho những ngày sau này luôn đỏ thắm, hạnh phúc viên mãn!”

Vừa , bà vừa trực tiếp đặt tay dâu vào tay hắn:

“Tư Niên, đừng lỡ giờ lành.”

Thẩm Tư Niên nghĩ có lẽ do chưa kịp trang điểm, nên phải dùng khăn che đi.

Còn vóc dáng… chắc mấy hôm nay ăn nhiều nên đầy đặn ra thôi.

Nghĩ , hắn không suy nghĩ thêm, chỉ nắm chặt tay dâu, dẫn đi về phía xe cưới.

Xa xa, pháo hoa và pháo giấy cùng nổ rền vang, giấy màu tung bay rơi đầy trên người họ.

Xung quanh người dân ào tới, chen chúc náo nhiệt, không chịu để họ lên xe.

Mọi người ồn ào trêu chọc:

“Đoàn trưởng Thẩm, tân nương của chúng ta là đẹp nhất cả huyện, sao có thể dễ dàng để rước đi thế chứ!”

Người bên cạnh phụ họa:

“Đúng , đúng ! Chú rể phải phát bao lì xì, chúng tôi mới để rước dâu đi .”

“Lì xì! Mau lấy lì xì ra!”

Tiếng hò reo càng lúc càng lớn, tất cả đều vây quanh, khiến Thẩm Tư Niên chẳng nhích nổi một bước.

Đám đông chen lấn, người đông đến mức đứng không vững.

Thẩm Tư Niên vẫn luôn nắm chặt tay tân nương, sợ hai người bị tách ra.

Nhưng đột nhiên, hắn lại cảm thấy có chút không đúng.

Tay của Tống Thời Vũ vốn dĩ luôn mảnh mai thon dài, mềm mại vô lực.

Thế mà lúc này, lòng bàn tay hắn nắm lại hơi ngắn, khớp xương rõ ràng hơn, hoàn toàn khác biệt.

Song Thẩm Tư Niên nhanh chóng phủi bỏ nghi ngờ.

Dù sao, từ bé đến lớn, hắn và cũng chưa từng nắm tay.

Năm năm trời không gặp, thay đổi cũng là bình thường.

Nghĩ đến quãng năm năm xa cách ấy, trong lòng hắn chợt dâng lên chút chua xót.

Năm đó, chính tay hắn đưa vào ngục, thật ra trong lòng hắn đã giằng xé rất lâu.

Hắn chỉ là không muốn để sau này bị người đời chỉ trỏ, cuối cùng mới cắn răng quyết định.

May mà bây giờ đã cải tà quy chính, chỉ là chắc chắn những năm qua sống không dễ dàng gì.

Thẩm Tư Niên nghiêng đầu, vai gầy nhỏ bé bên cạnh, trong mắt thoáng lướt qua một tia đau lòng.

Hắn siết chặt tay, kéo người lại gần hơn, che chở bên mình.

Một tay khác đặt lên vai , khẽ cúi đầu thì thầm bên tai:

“Thời Vũ, sau này em đi theo , tuyệt đối sẽ không để em chịu khổ nữa.”

Thân thể trong tay hắn bỗng nhiên khựng lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...