Trời Ban Lương Duyên – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thì ra ta đã ngủ ba ngày sao?

Khi ta ngồi dậy, Vệ Vô Dạng giật nảy mình.

Mãi một lúc sau, hắn mới hoàn hồn, hai cánh tay siết chặt lấy ta, siết đến mức ta không thở nổi.

"Lâm Miên Miên, ngươi không c.h.ế.t thật tốt, hức hức hức! Ngươi mà c.h.ế.t rồi, ta tìm ai để viết hưu thư đây!"

Tổ mẫu biết ta không sao, lại tặng ta một thỏi vàng.

Người thật sự, ta khóc như mưa, ước gì nàng là tổ mẫu ruột của ta.

Lần thứ một vạn ghen tị với Vệ Vô Dạng!

Dưỡng bệnh thêm ba ngày, ta mới nhớ lại chuyện hôm đó.

"Cha ta đâu rồi?"

"Haiz, nhạc phụ đại nhân bây giờ ăn sung mặc sướng, tốt lắm."

"Đưa ta đi gặp ông ấy."

Vệ Vô Dạng có rất nhiều chuyện muốn nói, còn muốn khoe cái đèn lồng con thỏ mà hắn giành được ở Phất Tụ lâu.

Hắn muốn cho kẻ ngốc đó biết, phu quân của nàng ấy tài hoa đến nhường nào.

Lời khoe khoang chưa kịp nói ra, tay hắn đã theo bản năng nắm lấy tay ta.

Không biết từ lúc nào, Lâm Miên Miên đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.

Bình thường nhìn thấy có chút phiền.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Nhưng khi nàng thật sự biến mất, lòng lại thấy trống rỗng.

Ta có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đôi mày và ánh mắt của Vệ Vô Dạng.

Đó là sự dịu dàng mà ta chưa từng thấy.

Ta bị bệnh một trận.

Hắn đã nghe lời hơn trước rất nhiều.

Có lẽ là Triệu tiểu thư thích một thiếu gia dịu dàng.

Đầu ta đau quá.

Thôi, không nghĩ nữa.

Khi gặp lại cha ta, ông ăn mặc bảnh bao, trông có vẻ đứng đắn.

Hoàn toàn khác biệt với hình ảnh trong ký ức của ta.

Ông cố ý chỉnh lại quần áo, phủi phủi những hạt bụi không tồn tại, lấy lòng cười với ta.

Ta đá ông ấy ngã nhào, lột quần áo của ông ấy:

"Thừa lúc ta còn đang có tâm trạng tốt, mau cút khỏi phủ Vệ! Không thì ta sẽ cùng ngươi c.h.ế.t chung!"

"Miên Miên."

Mặt ông ấy sưng tấy, chỉ bị đánh chứ không hề chống trả.

Trông đáng thương vô cùng.

Đám hạ nhân trong phủ xì xào bàn tán, giơ ngón cái với Thúy Cúc:

"Thúy Cúc tỷ, tỷ giỏi thật đấy, ngày trước dám đối đầu với thiếu phu nhân uy vũ như vậy mà còn sống đến giờ."

Thúy Cúc tức đến trợn trắng mắt.

So với sự sợ hãi, mọi người càng kinh ngạc hơn.

Dù sao thì, trước đây biểu hiện của ta ở phủ Vệ chỉ là một kẻ ngốc nghếch thẳng tính, có chút võ lực.

Giống như loại bánh bao mềm nhũn nhân đá vậy.

Chưa từng chủ mặt đỏ tía tai với ai.

Vệ Vô Dạng sợ đến giật mình.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/troi-ban-luong-duyen/5.html.]

Sau khi hết kinh hãi, trong lòng lại trào dâng một cảm giác hạnh phúc khó tả.

"Lâm Miên Miên đối với ta thật dịu dàng."

Giọng hắn không lớn, ta không nghe thấy.

Sự ý của ta đều dồn vào cha ta.

"Ngươi đã tổ mẫu, nương ta, bây giờ còn muốn c.h.ế.t ai nữa? 

Ai muốn nhìn ngươi ở đây diễn trò giả tạo. 

Bây giờ ta đã biết chữ rồi, bản khế ước bán thân trên bàn kia ta đã đọc hiểu rồi."

Khuôn mặt sưng tấy của cha ta lập tức trắng bệch, như thể bị ai đó hút cạn máu.

Ông cụp mắt, thay lại bộ quần áo cũ rồi rời khỏi phủ Vệ.

Trước khi đi, ông nhét cho Vệ Vô Dạng hai lạng bạc.

"Đối xử tốt với Miên Miên."

Tất cả những điều này đều là Vệ Vô Dạng kể lại cho ta.

Nếu ta mà biết, ta chắc chắn sẽ cướp hết bạc của ông ta.

"Lâm Miên Miên, ngươi thật kỳ lạ.

 Trước đây ta và cha ta giận dỗi, rõ ràng là ngươi đã đánh cược với ông ấy để ông ấy mì trường thọ cho ta, xen vào giữa, nghĩ cách để chúng ta hòa.

 Sao đến lượt cha ngươi, ngươi lại đối xử với ông ấy như vậy?"

"Vệ lão gia là người tốt, cha ta thì không. 

Ông ấy là một con bạc, thua bạc thì bán của hồi môn, quần áo của nương ta, bán ruộng đất, trâu bò trong nhà. 

Nếu không phải phủ Vệ ra nhiều tiền, thì có lẽ bây giờ chàng sẽ thấy ta trong kỹ viện rồi."

Bây giờ ta biết chữ rồi, biết bản khế ước trên bàn trong nhà là gì.

Khế ước bán thân.

Khế ước bán thân cho kỹ viện.

Cha nương ta từng là một cặp đôi ân ái, được mọi người ngưỡng mộ.

Sau này, ông ấy dính vào cờ bạc, chủ nợ tìm đến tận nhà.

Nếu không phải nương ta bán của hồi môn, thì sẽ không có ta bây giờ.

Tổ nghiệp bị cha ta bán sạch.

Lúc đó ông mới biết cai cờ bạc.

Nhưng đã muộn rồi, nương ta đã chết.

"Vệ Vô Dạng, sau này nếu chàng mà đánh bạc, ta sẽ đánh c.h.ế.t chàng!"

Cảm Vệ Vô Dạng vừa mới dâng lên, lại bị một câu nói nghẹn lại.

"Đánh đánh đánh! Lâm Miên Miên, ngoài đánh ta ra, ngươi còn biết gì nữa!

 Ngươi đợi đó, sớm muộn gì bổn công tử cũng sẽ hưu ngươi, lấy một tiểu thư dịu dàng!"

Vừa dứt lời, Vệ Vô Dạng đã hối hận.

Hôm nay nhạc phụ bị đánh, hắn đứng ngay bên cạnh.

Lâm Miên Miên đánh người thật sự rất đau!

"Thôi được rồi, thấy ngươi hôm nay tức giận như vậy, bổn công tử nhường ngươi. Nhưng nói trước, chỉ được đánh vào m.ô.n.g thôi đấy!"

Hắn che đầu, nhích người, chuyển sang một tư thế thuận tay cho Lâm Miên Miên.

Dù sao thì mấy ngày nay, hắn cũng đã quen rồi.

Một trận không bị đánh, lại thấy thiếu thiếu...

Khụ khụ, lại thấy hơi kỳ cục.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...