Trời Ban Lương Duyên – Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ ngày hôm đó, Vệ Vô Dạng đã thay đổi.

Tư thế cố gắng học tập của hắn kinh ngạc tất cả mọi người trong phủ.

Các hạ nhân trong phủ thậm chí còn mở một sòng bạc, cá cược xem Vệ Vô Dạng có thể kiên trì được mấy ngày.

Ngày tháng trôi qua, tổ mẫu và cha hắn cũng nhận ra quyết tâm lần này của Vệ Vô Dạng.

Cha hắn đặc biệt mời một đồng môn đã về hưu đến dạy dỗ hắn.

Ngay cả khi không đỗ Trạng nguyên, học thêm kiến thức cũng rất tốt.

Khoảng thời gian này, Vệ Vô Dạng ôn hòa lễ phép, lời nói cử chỉ đều rất giống một quân tử trong sách.

Những bè xấu trước đây của hắn nghe vậy, cho rằng Vệ Vô Dạng đang diễn kịch, trèo tường vào phủ, mời hắn đến tửu lầu mới khai trương ăn uống.

Vệ Vô Dạng từ chối.

Họ có chút tức giận, bắt đầu mắng nhiếc Vệ Vô Dạng:

"Vệ Vô Dạng ngươi giả vờ cái gì, cả Tây Châu Thành này ai mà không biết ngươi là một thiếu gia bất tài. 

Đừng tưởng thắng được thủ khoa ở Phất Tụ lâu là ghê gớm, ai biết có phải ngươi bỏ tiền ra mua không?"

"Bọn ta nể mời ngươi đi chơi, ngươi lại cao à?"

"Cho ngươi cơ hội cuối cùng, không đi thì..."

Sau khi Vệ Vô Dạng hạ quyết tâm thi Trạng nguyên, đầu óc hắn cũng trở nên linh hoạt.

Khi bọn họ vừa vào cửa, hắn đã sai Lai Phúc đi mời ta đến.

Ta đứng sau tấm bình phong, nghe đám vô lại này phỉ báng, tức không chịu nổi.

Một cây củi đốt được múa lên uy phong lẫm liệt, đánh cho đám hỗn tạp này đến cả phụ mẫu cũng không nhận ra.

Bọn họ đau đến nhe răng trợn mắt, thề sẽ cho ta một bài học.

Ta mỉm cười.

Tối đó, ta mang theo bàn tính và giấy nợ đến tận nhà đám thiếu gia kia, bắt họ trả tiền.

Người ta cần phải đọc sách nhiều, nếu không sẽ ngốc nghếch, bị người ta c.h.ế.t cũng không biết.

Ví dụ như Vệ Vô Dạng, trước đây không có bằng hữu, bị đám thiếu gia này dỗ ngọt lừa gạt, coi là "người tốt", đến cuối cùng còn bị ghét bỏ.

May mà hắn cũng đã đọc sách, biết mượn tiền thì phải viết giấy nợ.

Ta sức lớn, đánh Vệ Vô Dạng đau, đánh bọn súc sinh kia lại càng đau hơn.

Bọn họ bị ta đánh sưng như đầu heo, không dám ngang ngược nữa, từng đứa một ngoan như cháu.

Khi về phủ, Vệ Vô Dạng đứng ở cửa, nâng tay ta lên hỏi:

"Miên Miên, có đau không?"

Ta lắc đầu:

"Không đau, m.á.u đó là của người khác."

Đám nha hoàn lén lút nghe lỏm sau tường không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Thúy Cúc càng thêm kính nể.

Thúy Cúc: Ha ha.

Ngươi cứ nhìn đi, nhìn một cái là im lặng ngay.

Không còn những bằng hữu xấu quấy rầy, Vệ Vô Dạng càng chăm chỉ học hành hơn.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Phòng Tây thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.

Phần lớn thời gian, chỉ có tiếng bút sột soạt.

Các nha hoàn bắt đầu đoán, liệu Vệ Vô Dạng có đang giả vờ học không.

Giống như Trương công tử ở thành Nam, ngày nào cũng đọc sách, cuối cùng ngay cả tú tài cũng không đỗ.

Vệ Vô Dạng không giả vờ.

Hắn rất nghiêm túc.

Đọc sách không cần tiếng lớn, chỉ cần dùng tâm là đủ.

Trong lúc Vệ Vô Dạng đọc sách, ta quản lý việc kinh doanh tiệm phấn son.

Hoa hồng do Hứa Hán Khanh trồng rất tốt, phấn son từ nó có mùi thơm thoang thoảng, được các nữ tử trong thành săn đón.

Việc kinh doanh phấn son ngày càng phát đạt.

Khi tiệm phấn son thứ ba khai trương, Triệu tiểu thư đã gửi thiệp mời ta.

Vừa hay, nàng không tìm ta, ta cũng muốn tìm nàng.

Khi nghiên cứu phấn son cùng Hứa Hán Khanh, ta phát hiện một loại hoa, vải nhuộm từ nó có màu sắc rất đẹp mắt.

Đặt trong tiệm phấn son, nó nhanh chóng được bán hết sạch.

Nhà họ Triệu là ông trùm nhuộm vải, Triệu tiểu thư lại có tầm nhìn xa trông rộng, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Triệu tiểu thư ăn nói nhẹ nhàng, cử chỉ phi phàm.

Nghe nàng nói chuyện, là một sự hưởng thụ.

"Thiếu phu nhân sao lại nhìn ta như vậy?"

Triệu Kỳ Ngọc chưa từng thấy ánh mắt nào thuần khiết như vậy.

Bị nhìn lâu, nàng còn tưởng mình có vấn đề gì.

"Nàng rất xinh đẹp."

Các nữ tử trò chuyện rất đơn giản.

Chỉ cần thật lòng khen ngợi vài câu, là có thể trò chuyện cả ngày.

Ta và nàng ta đã thỏa thuận xong việc kinh doanh "vải Vân Tấn".

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/troi-ban-luong-duyen/7.html.]

Triệu tiểu thư rất hào phóng.

Phủ Vệ cung cấp bí quyết "vải Vân Tấn" cho nhà họ Triệu, nhà họ Triệu sẽ trả cho phủ Vệ năm trăm lạng bạc và một phần mười lợi nhuận từ việc bán "vải Vân Tấn".

Nói chuyện ăn xong, ta định giữ Triệu tiểu thư ở lại phủ dùng bữa.

Nhưng nàng ta bận việc ở tiệm vải, không thể ở lại.

Vì chuyện ăn, quan hệ giữa ta và Triệu tiểu thư ngày càng thân thiết.

Ta gọi nàng là Kỳ Ngọc tỷ, nàng gọi ta là Miên Miên.

Sau khi giao thừa, Kỳ Ngọc tỷ đã đi về phía Nam để mở rộng việc kinh doanh.

Vệ Vô Dạng rất có tiền đồ, trong kỳ thi Hương đã đỗ thủ khoa.

Không may, khi vào kinh ứng thí lại bị một trận bạo bệnh.

Sau khi trở về kinh,hắn ốm yếu, không còn tinh thần.

Ta cùng hắn đến chùa cầu xin một quẻ, mong lòng an yên.

Vệ Vô Dạng hiếm khi hoạt bát trở lại, kéo vị đại sư giải quẻ hỏi về chuyện nhân duyên.

Hỏi rồi, vị sư phụ nói hắn"cưỡi ngựa đi khắp phố phường, tái ngộ lương nhân".

"Ý này là gì ạ?"

"Công tử mệnh rất tốt, điều cầu mong sẽ thành hiện thực. Chỉ là nhân duyên có chút trắc trở, sau khi hòa ly tái hôn mới có thể tìm được mối lương duyên trời định."

Sau chuyện đó, bệnh của Vệ Vô Dạng tiêu tan.

Chỉ là cơn tức giận nổi lên, nếu không phải ta kéo lại, suýt nữa hắn đã đốt cả ngôi chùa.

Ta đọc sách không nhiều, ta cũng hiểu lời sư phụ nói.

Lương nhân của Vệ Vô Dạng không phải là ta.

Nửa tháng sau, Vệ Vô Dạng cầm một bài thơ, khoe khoang trước mặt ta:

"Cánh chim đại bàng một ngày cùng gió bay, vút lên cao chín vạn dặm. Giả như gió ngừng xuống thấp, vẫn có thể chấn nước biển sâu. Thế nhân thấy ta thường có điệu khác lạ, nghe lời nói lớn của ta đều cười nhạo. Khổng Phu tử còn phải kính sợ hậu sinh, trượng phu chẳng nên coi thường người trẻ tuổi.

"Lâm Miên Miên, ngươi có biết ai đã tặng ta bài thơ này không?"

Biết, đương nhiên biết.

Bài thơ đó là ta nhờ Kỳ Ngọc tỷ viết.

Sách nói nam tài nữ sắc, là mối lương duyên trời định.

Điều đó hẳn là để nói về Vệ Vô Dạng và Kỳ Ngọc tỷ.

Chỉ là nhìn đôi mắt tinh xảo của Vệ Vô Dạng, trong lòng ta không khỏi có một chút không nỡ.

Nhưng nghĩ đến gia tài hiện tại của ta, nỗi buồn đó lại tan biến.

Không có Vệ Vô Dạng, tìm một phu quân nghe lời đến ở rể, cũng rất tốt.

Vệ Vô Dạng lẩm bẩm, nói gì đó bên tai ta.

Ta không nghe rõ.

Từ ngày đó trở đi, hắn đã hồi phục hoàn toàn.

Lời sư phụ nói rất đúng, mệnh của Vệ Vô Dạng rất tốt.

Kỳ thi Hương vốn ba năm mới tổ chức một lần, Vệ Vô Dạng bị bệnh bỏ lỡ, phải chờ thêm ba năm nữa.

Tháng chín năm nay, Cửu hoàng tử phát hiện chuyện gian lận trong thi cử.

Thánh thượng nổi giận, trừng một loạt quan lại liên quan.

Tháng hai năm sau, kỳ thi lại được tổ chức lại.

Ngày công bố kết quả, tin từ kinh thành truyền về, nói Vệ Vô Dạng đã đỗ Hội nguyên.

Tháng ba thi Đình, hắn lại được Thánh thượng mến.

Tin vui truyền về nhà, tổ mẫu cười không ngậm được miệng.

Mọi người trong phủ Vệ đều rất vui.

Ta cũng vui.

Chỉ là ta phải đi rồi.

Ta vẫn nhớ lời sư phụ nói ở chùa hôm đó.

Ông nói mệnh Vệ Vô Dạng tốt, cưỡi ngựa đi khắp phố phường, tái ngộ lương nhân.

Bây giờ đã đến lúc hắn gặp lương nhân của mình.

Sau khi Vệ Vô Dạng dạy ta viết chữ, ta đã ngày đêm học hành chăm chỉ, bây giờ cũng có thể viết một nét chữ tiểu khải đẹp đẽ.

Viết xong hòa ly thư, ta đến từ biệt tổ mẫu.

Người nghe xong lời ta nói, nước mắt lưng tròng, xoa đầu ta:

"Miên Miên rất tốt, là Vô Dạng không xứng với con. Con cứ yên tâm đi, chỉ cần tổ mẫu còn sống một ngày, phủ Vệ vẫn luôn có một chỗ cho con."

Trước khi đi, tổ mẫu lại nhét cho ta một túi lá vàng.

Khi Vệ Vô Dạng cưỡi ngựa đi khắp phố phường, tươi cười như gió xuân, ta đã mở tiệm phấn son thứ sáu ở thành Đông.

Mỗi ngày tiếp khách ra vào, đếm tiền đến mềm tay.

Lúc rảnh rỗi, ta lại nghiên cứu ra vài kiểu dáng mới.

Vì số lượng có hạn, giá cả đắt đỏ, ngược lại lại trở thành đặc trưng của tiệm.

Sau khi hòa ly, ta nghĩ có nên tìm một phu quân đến ở rể, nghe lời một chút, giúp ta gánh vác việc kinh doanh của tiệm.

Chỉ là ta không thể ngờ, bản cáo thị tìm rể chưa kịp dán ra, Vệ Vô Dạng đã tìm đến tận cửa.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...