Trời Ban Lương Duyên – Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng đội mũ ô sa hai cánh, khoác lên mình chiếc áo gấm đỏ thêu hoa.

Mày mắt như tranh vẽ, cử chỉ càng thêm phong lưu phóng khoáng.

"Nguyện công tử sau khi ly biệt, gió trong trăng sáng, thắng hơn xưa. Đường học vấn văn chương, cưới được giai nhân kiều diễm. Hai người hoan hỉ, đầu bạc răng long."

Vốn là hòa ly thư, từ miệng chàng lại như một khúc ca đã được phổ nhạc.

Khiến ta có chút say mê.

Ta lắc lắc đầu, tự nhủ nam sắc mê người, phải giữ mình tỉnh táo.

"Vệ Trạng nguyên, hôm nay ngài đến có việc gì không?"

"Vệ Trạng nguyên? 

Lâm Miên Miên, ta và ngươi thành thân ba năm rưỡi, tay đã nắm, môi đã hôn, những gì nên thấy và không nên thấy ngươi đều đã thấy hết rồi, sự trong trắng của ta đều bị hủy hoại trong tay ngươi.

 Bây giờ ngươi một câu Vệ Trạng nguyên là muốn phủi sạch quan hệ? Trên đời này gì có chuyện tốt như vậy?"

Tim Vệ Vô Dạng gần như tan nát.

Trời biết mấy năm chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử này, chàng đã khổ sở thế nào?

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Chàng chỉ chờ ngày đỗ Trạng nguyên để lật mình chủ, để Lâm Miên Miên ngốc nghếch kia phải ê mặt, để nàng biết phu quân của nàng ưu tú đến mức nào, ngoài kia có bao nhiêu nữ tử đang chờ để được gả cho chàng!

Chỉ tính riêng trên đường trở về, chàng đã nhặt được cả một bao tải khăn tay do các ném.

Chàng đã chuẩn bị, khi nhìn thấy Lâm Miên Miên, sẽ ném khăn tay ra trước mặt nàng.

Rồi hất vạt áo, nhìn nàng mềm nhũn như một vũng nước trước mặt chàng, nũng nịu ôm lấy cánh tay chàng mà nũng, nói với chàng:

"Phu quân, chàng thật giỏi!"

Cuối cùng, lại hôn chàng.

Hôn từ đầu đến chân.

Cảnh tượng này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến Vệ Vô Dạng ba ngày không ngủ được.

Trong đầu chàng tràn ngập khuôn mặt trắng nõn của Lâm Miên Miên, đôi mắt như quả hạnh đào mùa xuân.

Nhưng khi chàng về đến nhà, suýt nữa lật tung cả phủ Vệ lên, cũng không tìm thấy bóng dáng Lâm Miên Miên.

Nàng không ở nhà, lại để lại cho chàng một lá thư.

Vệ Vô Dạng đắc ý khoe với Lai Phúc:

"Thiếu phu nhân miệng thì không nói, trong lòng vẫn quan tâm đến thiếu gia nhà ngươi."

Nụ cười trên khóe môi Vệ Vô Dạng, vào khoảnh khắc mở lá thư ra, đã trở nên điên cuồng.

Hòa ly thư!

Cái đồ c.h.ế.t tiệt, lại là hòa ly thư!

Chàng đã đỗ Trạng nguyên rồi, Lâm Miên Miên vậy mà lại viết hòa ly thư cho chàng.

Là chàng không biết chữ nữa, hay là Lâm Miên Miên bị điên rồi.

Vệ Vô Dạng chạy đi tìm tổ mẫu.

Tổ mẫu cười híp mắt nói với chàng:

"Tốt lắm, Miên Miên muốn tìm phu quân đến ở rể rồi, lần này có thể chọn được một người nghe lời."

Vệ Vô Dạng tức đến phát điên.

Tìm người đến ở rể, còn nghe lời?

Chàng không tin, trên đời này có người nam tử nào nghe lời hơn chàng, bị đánh cũng không chống trả, còn ngoan ngoãn đưa m.ô.n.g ra.

Chàng hối hả chạy đi, cuối cùng cũng tìm thấy tiệm phấn son của Lâm Miên Miên.

Hứa Hán Khanh đang đứng bên ngoài, nhìn thấy chàng còn chào hỏi, nói gì mà "Thiếu gia khỏe".

Khỏe cái đầu!

Vợ của chàng đã không còn rồi!

Ta không ngờ, sau khi Vệ Vô Dạng Trạng nguyên, lại trở nên vô liêm sỉ như vậy.

Chàng ghì c.h.ặ.t t.a.y ta, nghiến răng nghiến lợi:

"Lâm Miên Miên, ngươi và tiểu hoa tượng kia đã phải lòng nhau rồi đúng không?

"Ngươi muốn tìm cậu ta phu quân ở rể đúng không?

"Cái đồ c.h.ế.t tiệt, ngươi không nói, là ta đoán đúng rồi đúng không?"

Ta mất một lúc mới hoàn hồn, nhận ra người vườn trong miệng Vệ Vô Dạng là ai.

Nhưng...

"Hán Khanh ca không phải thợ vườn, bây giờ cậu ấy là nhị chưởng quỹ của tiệm phấn son."

"Được lắm, ta đi vài tháng, ngươi đã có 'ca ca' tốt rồi! Sao không thấy ngươi gọi ta là Vô Dạng ca ca?"

Vệ Vô Dạng nói rồi bắt đầu nóng nảy.

Những nụ hôn ngập tràn cứ thế ập xuống.

Môi ta đều bị cắn đến rách.

Ta dẫm lên chân chàng, chàng đau muốn chết, cũng không buông.

Rõ ràng là Vệ Vô Dạng đã ra tay trước, đến cuối cùng, người khóc lại là chàng.

"Lâm Miên Miên, ngươi không thể lấy cắp trái tim ta, rồi lại ném nó vỡ tan thành hai nửa."

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/troi-ban-luong-duyen/8.html.]

Ta cũng bị chàng cho tức khóc.

"Chàng dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy, còn Kỳ Ngọc tỷ thì sao!"

"Lâm Miên Miên, cái đồ ngốc nhà ngươi, ta đã như thế này rồi, ngươi còn nghĩ đến người nữ tử khác?

 Sao, một người đến ở rể không đủ thỏa mãn ngươi, nhất định phải tìm thêm một 'tỷ tỷ' tốt đúng không!"

Ký ức ngày hôm đó có chút mơ hồ.

Ta chỉ nhớ Vệ Vô Dạng khóc rất thảm, ta cũng khóc rất thảm.

Hai chúng ta ôm đầu khóc nức nở, như hai con ch.ó nhỏ không nhà.

Khóc xong thì lại cười.

Thì ra Vệ Vô Dạng thích ta.

Thật trùng hợp, ta cũng thích chàng.

Ta cảm thấy có lỗi với Kỳ Ngọc tỷ.

Kỳ Ngọc tỷ biết chuyện này, cười đến nghiêng ngả.

"Miên Miên ngốc, nữ tử không thể chỉ ôm một người nam tử mà sống, có thời gian đến chỗ tỷ, mười tám mĩ nam cũng cho ngươi sờ."

Vệ Vô Dạng tức đến mắng chửi:

"Tránh xa Miên Miên ra, đừng hoại cảm phu thê chúng ta."

Ta và Vệ Vô Dạng lại bái đường thành thân lần nữa.

Chàng cưỡi ngựa cao, mười dặm hồng trang, rước ta về nhà một cách long trọng.

Hóa ra, lương nhân mà Vệ Vô Dạng tái hôn, chính là ta.

Vị đạo trưởng trong chùa tính toán thật chuẩn xác.

Ngày thành thân, Vệ Vô Dạng uống say mèm, gặp ai cũng nói:

"Hôm nay thời tiết đẹp thật! Sao ngươi biết ta cưới vợ rồi!

"Ăn nhiều vào nhé! Đúng đúng, người ta cưới chính là Lâm Miên Miên!"

Chàng cười ngây ngô, những người bị chàng bắt gặp đều muốn phát điên.

Vệ Vô Dạng hoàn toàn không hay biết, cười đến sủi bọt.

Chàng muốn cho tất cả mọi người đều biết ta và chàng đã thành thân.

Nửa năm sau khi thành thân với Vệ Vô Dạng, cha ta mất.

Nghe nói là để cứu một nương nhỏ bị bán vào kỹ viện, bị người ta đánh chết.

Khi Vệ Vô Dạng cùng ta đến xem, ông ấy giống như một đống bùn, ta cũng không nhận ra.

Ta vẫn thu nhặt thi hài ông ấy.

Vệ Vô Dạng vỗ lưng ta, hát ru cho ta nghe.

Ta biết chàng sợ ta đau lòng.

Tên ngốc này.

Ta sẽ không đau lòng đâu.

Cha ta c.h.ế.t rồi, đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Cho dù người c.h.ế.t trước mặt ta không phải ông ấy, mà là một người bình thường, ta cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Lúc nhỏ ta hận ông ấy, hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhưng sau này, ta không còn hận nữa.

Không phải tha thứ, không phải buông bỏ, mà là bỏ qua.

Đời ta vội vã, gặp nhiều người tốt, có nhiều hạnh phúc, nào có thời gian để nhớ những người thối nát đó.

Một đêm khác, Vệ Vô Dạng lại nói mớ.

"Lâm Miên Miên, ngươi không được tìm người đến ở rể đâu đấy."

"Không tìm, không tìm."

"Tiểu thư khuê phòng cũng không được tìm!"

"Được được được."

Ta đón ánh trăng, hôn lên môi chàng.

Vệ Vô Dạng giật mình tỉnh giấc, rúc vào lòng ta, giống như một con mèo bị hoảng sợ.

"Lâm Miên Miên, phu quân của ngươi là Trạng nguyên đấy, sau này nếu ngươi mà trêu chọc thợ vườn nhỏ, hay nữ tử nhỏ nào, ta sẽ bắt ngươi lại. Giống như thế này!"

"Được được được, hai chúng ta sẽ sống với nhau trọn đời."

Ngoài cửa sổ, trăng sáng tỏ.

Trong phòng, sắc xuân tươi tốt.

Một đời rất dài.

Câu chuyện thuộc về chúng ta vẫn còn ở phía trước.

 

(Hoàn)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...