Trói Buộc Đạo Đức – Chương 4

Nhìn đồng hồ đã hơn 19 giờ, thấy cũng đã sắp đến lúc chồng đi về, Nhật Hạ bỏ tạp dề ra rồi khệ nệ đi lên phòng khách.

 

Vừa đến gần khu vực bàn trà, Nhật Hạ ngửi một mùi lạ khiến phải khựng lại trong giây lát để thích ứng.

 

Nhật Hạ có đứa con này rất khó khăn, lúc bầu cũng rất vất vả.

 

Đến tháng thứ sáu cảm giác nôn nghén mới chỉ giảm đôi chút, rất nhạy cảm với mùi thức ăn, đặc biệt là loại thức ăn đã để lâu bên ngoài.

 

Đến chiếc ghế sô pha, đống bầy hầy trên đó khiến Nhật Hạ không khỏi có cảm giác thất bại.

 

Sáng nay đã dọn dẹp, hiện tại nó không khác gì bãi rác.

 

Nhật Hạ chỉ đành lựa một chỗ có thể đặt mông, ngồi xuống về phía ông Khải - kẻ luôn  chồng tâng bốc với vẻ tự hào là người rất gọn gàng ưa sạch sẽ.

 

Thế , có lẽ ở cùng một người không thích gọn gàng như bà Nhâm thời gian quá lâu, ông ta cũng đã thích nghi với sự bừa bộn này rồi.

 

Dù sao thì, người thích sạch sẽ đôi khi cũng không đồng nghĩa với việc kẻ đó thích dọn dẹp.

 

Bà Nhâm thấy sự ghét bỏ trong mắt Nhật Hạ khiến bà ta nổi cơn ngứa mồm muốn chửi đổng, nhớ tới cuộc gọi vừa rồi, bà ta cố kiềm chế lại, mở miệng.

 

"Em trai của muốn ăn, cần vốn lớn, mang hết tiền có thể lấy ra  cho nó vay trước đi."

 

Nhật Hạ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, khi nghe xong cầu của bà mẹ chồng vẫn khiến phải tặc lưỡi, thầm nghĩ phải đánh giá lại độ mặt dày của bà ta.

 

Ông Khải ngồi cạnh cũng phải ngơ ngác, quay phắt sang bà Nhâm như một mụ điên.

 

Sau giây phút sững sờ, Nhật Hạ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh. Cô nhạt, lên tiếng.

 

"Em trai nào của con? Con là con một gì có em trai nào?"

 

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

 

Bà Nhâm xong vốn đang ngồi ung dung, nhấm nháp nốt dư vị còn sót lại của chiếc bánh vừa rồi, không hề nhận ra cầu của mình có bao nhiêu vô liêm sỉ.

 

Bà ta chắc mẩm lần này cũng sẽ như những lần trước, con dâu vẫn sẽ ngoan ngoãn theo ý mình, hoàn toàn không coi đây là chuyện gì to tát.

 

Sau khi nghe câu hỏi của Nhật Hạ, bà ta phải mất năm giây định thần lại, mắt ngay lập tức hằn lên chòng chọc vào mặt con dâu.

 

Tiếng sấm đùng đoàng bên ngoài cũng không thể vỡ sự ngột ngạt trong nhà.

 

Cạnh.

 

Có tiếng mở cửa từ bên ngoài, Thành ướt sũng như chuột lột bước vào, tạm thời cắt đứt thế giằng co giữa mẹ chồng nàng dâu.

 

Lúc này, Nhật Hạ mới biết bên ngoài đã mưa từ lâu. Cô thả lỏng hai bàn tay đang nắm chặt, nhận ra từ khi bà Nhâm nghe cuộc điện thoại kia đã khiến bản thân căng thẳng đến nhường nào.

 

Nhật Hạ sang Thành đang ướt sũng, nhớ sáng nay đã chuẩn bị áo mưa cho chồng, ta vẫn bị ướt.

 

Là do ta không thấy, hay là...

 

Trong lòng chợt hiện lên một khả năng, vừa nghĩ đến khả năng này lại âm thầm lắc đầu tự trấn an bản thân, chắc do nghĩ nhiều mà thôi.

 

Thế , từ lúc phát hiện ra Thành ngoại , dù đã ngả bài và ta đã quỳ xuống hứa hẹn sẽ không bao giờ có lần hai, chung quy lại, trong lòng luôn có khúc mắc.

 

Giống như lúc này, dù đã cố trấn an bản thân, Nhật Hạ không ngừng sự nghi ngờ đang sinh sôi nảy nở trong lòng.

 

Từ lúc thấy Thành về, Diệp mới thò mặt từ trong phòng đi ra.

 

Cũng không biết trước đó ta đã nhắn tin gì với hắn. Lúc này, hai em họ trao đổi gì đó qua ánh mắt.

 

Thành quay sang vợ nhíu mày.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...