Một buổi đêm tháng sáu của năm năm về trước.
Bầu trời mùa hè có chút âm u.
Từng đợt gió thổi qua mang theo hơi ẩm ướt, có vẻ như sắp bắt đầu một trận mưa lớn.
Lúc này, trong phòng bao của một quán bar lớn nhất thành phố N, một đám thanh niên đang cùng nhau say sưa nhảy theo điệu nhạc sôi .
Trong phòng ngập tràn mùi rượu, mùi t.h.u.ố.c lá và cả hương nước hoa nồng đậm.
Trong đám người đang phiêu linh kia có thanh niên tóc xanh đầu đỏ, ăn mặc cá tính và cả những xinh đẹp, ăn mặc thời thượng.
Khuôn mặt ai nấy đều còn rất non nớt, trên người lại có một vẻ trưởng thành không đúng tuổi.
Giữa khung cảnh thác loạn này, một yên lặng ngồi trong góc phòng, còn rất trẻ, qua chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, có khuôn mặt rất khả ái.
Thế , có vẻ như cũng không thích thú lắm với buổi tiệc này.
Cô không để ý xung quanh cùng ánh mắt nóng bỏng của những chàng thanh niên trong phòng đang b.ắ.n về phía mình, lười biếng lướt điện thoại.
Có người lại có vẻ nôn nóng, sốt sắng đi tới hỏi với vẻ lấy lòng.
"Nhật Hạ, hôm nay là sinh nhật của em, em không thích chỗ này sao? Có muốn chơi trò gì đó mạo hiểm hơn một chút không?
Ngón tay mảnh mai đang lướt điện thoại của chợt dừng lại.
Cô ngẩng mặt lên hướng mắt về phía người kia.
Hắn sửng sốt, không nghĩ tới đột nhiên sẽ mình.
Chỉ thấy một đôi mắt long lanh sâu thẳm xuất hiện trước tầm mắt, hắn bối rối.
Khuôn mặt xinh đẹp của như thể biết thôi miên, khiến hắn cứ như mà chìm đắm.
Ánh mắt hắn hiện lên sự si mê không chút giấu giếm.
Chưa kịp đợi mở miệng, cửa phòng đột nhiên bị ai đó mạnh đẩy ra.
Một thanh niên lạ mặt chạy hộc tốc tiến vào phòng.
Cậu ta ăn mặc khá bảo thủ, khác biệt hẳn với những người trong phòng, qua lại không hợp với khung cảnh thác loạn bên trong.
Cậu ta thở hổn hển, lướt qua khắp phòng một lượt.
Sau đó, hấp tấp chạy tới bắt lấy tay của Nhật Hạ.
Trên khuôn mặt cậu ta là vẻ bàng hoàng cùng lo lắng.
Đôi mắt đã đỏ lên thẳng vào Nhật Hạ, với giọng run rẩy.
"Bố mẹ của em... gặp tai nạn... Mau, mau cùng trở về... nhanh lên!"
Bên ngoài tiếng sấm đùng đoàng đánh thức Nhật Hạ từ cơn mê mang, bật dậy ngồi thở mạnh, gấp gáp mà hút lấy không khí.
Khuôn mặt lành lạnh, vô thức đưa tay lên sờ soạng, mặt đã đẫm nước mắt tự bao giờ.
Nhật Hạ không nhớ nổi vừa rồi bản thân đã lê lết về phòng thế nào.
Cô quá mệt mỏi mà đã ngủ thiếp đi, cơn ác mộng từ năm năm trước lại xuất hiện.
Cảm giác ngột ngạt và khủng hoảng lại bao trùm khiến Nhật Hạ bật khóc nức nở.
Khóc vì nhớ cha mẹ, vì nhận ra sự vô dụng của bản thân.
Hóa ra, từ khi cha mẹ mất đã từ một người kiêu ngạo, vô ưu vô lo biến thành một kẻ chỉ biết phụ thuộc vào người khác đến mức đớn hèn, mặc người sắp xếp bấy lâu nay.
Bạn thấy sao?