Trói Buộc Đạo Đức – Chương 7

Đêm đó, Nhật Hạ một mình nằm trên giường, mắt đăm đăm lên đỉnh màn.

 

Thành đã sang phòng khách bên cạnh ngủ, như một lời tuyên bố cho sự tức giận của hắn về việc Nhật Hạ không nghe lời.

 

Hiển nhiên, cơ hội cuối cùng mà dành cho hắn đã không trân trọng.

 

Nhưng lần này, không hề có cảm giác sợ hãi hay lo âu như những lần trước hai người chiến tranh lạnh nữa.

 

Thế , giấc mơ vừa rồi lại khiến Nhật Hạ trằn trọc mãi không thể ngủ .

 

Có lúc, lại tự cảm thấy bản thân như một tội đồ, dù không hề điều gì sai trái.

 

Đứa bé trong bụng giống như cảm nhận sự mệt mỏi của mà đạp liên tục, sờ lên bụng, vuốt ve trấn an con, trong đầu đã đưa ra quyết định.

 

Cô đưa tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, tìm một dãy số, không chút do dự gửi đi một tin nhắn.

 

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, không khí có chút lành lạnh khiến đầu óc Nhật Hạ càng thêm tỉnh táo.

 

Cô nằm lại xuống giường, nghĩ về cuộc đời của mình trong hai mươi tư năm qua.

 

Từ khi có nhận thức, đã biết gia đình mình thuộc dạng giàu có. 

 

Bố mẹ kinh doanh rất nhiều thứ, cả nhà sống trong một căn nhà năm tầng giữa ngã tư thị trấn, bên dưới mặt tiền còn mở một cửa hàng vàng bạc.

 

Cô lại là con một, cha mẹ nâng niu, chiều mà lớn lên.

 

Hồi nhỏ, vào những ngày bố mẹ bận rộn, sẽ bà ngoại đón về quê săn sóc. Nhà ngoại ở là một căn nhà vườn trong một ngôi làng nhỏ.

 

Ở nơi phố thị ồn ào náo nhiệt quen rồi, nên khi ở nhà bà ngoại vừa yên tĩnh vừa bình lặng đã khiến rất khó chịu.

 

Cô đã gặp Thành khi ấy.

 

Nhà hắn là hàng xóm với bà ngoại, ở trong làng cũng thuộc dạng khá giả, bố hắn trong doanh nghiệp lớn nhất trong trấn khi ấy, cũng gọi là có của ăn của để.

 

Tuy , so với gia thế của  thì gia đình hắn còn kém xa.

 

Thành và em hắn ta khi ấy rất hay đến tìm chơi .

 

Thế , luôn cảm thấy ánh mắt cậu này rất giảo hoạt, khiến vào rất khó chịu, tính mẹ và em cậu ta cũng rất đáng ghét, thế nên không thích họ.

 

Và rồi, năm Nhật Hạ mười tám tuổi, một biến cố lớn xảy đến với .

Bố mẹ ăn gặp trục trặc, họ phải bán hết tài sản để trả nợ, chỉ còn giữ lại  ngôi nhà đang ở và tiệm vàng vừa sang tên để dưới danh nghĩa của .

 

Nhật Hạ lúc ấy cứ nghĩ mọi chuyện đã giải quyết.

 

Dù cuộc sống không bằng trước đây,   cùng bố mẹ vẫn có thể sống tốt.

Thế , cùng năm ấy cha mẹ đã qua đời vì tai nạn.

 

Thời điểm đó, vừa đau khổ, vừa bị nỗi ân hận giày vò đến gục ngã.

 

Chính Thành đã ở bên cạch săn sóc cho , cũng không biết từ lúc nào, bắt đầu phụ thuộc vào hắn ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...