Trói Buộc Đạo Đức – Chương 8

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại khiến Nhật Hạ giật mình tỉnh giấc.

 

Tối qua mất ngủ khiến đầu có chút đau, bên tai dường như luôn có tiếng rì rầm, mơ hồ giống như đang thôi thúc một điều gì đó.

 

Nhật Hạ nghe không rõ, nghĩ chắc chắn đó là điều mà không hề muốn, bởi đang rất khó chịu.

 

Sau khi ngồi yên một hồi lấy lại tinh thần, Nhật Hạ ôm bụng bầu nặng nề đứng dậy đi ra ngoài.

 

Đến cửa phòng, thấy Thành đang hí hoáy trong bếp, hắn ta có vẻ rất khó khăn trong việc chuẩn bị bữa sáng.

 

Cũng phải thôi, từ năm năm trước, khi bước chân vào gia đình này, cả nhà bọn họ chưa từng một lần vào bếp nấu một bữa ăn đúng nghĩa.

 

Có chăng thì vài lần lúc hai người còn mặn nồng, Thành xuống bếp giả đò giúp nhặt rau rửa bát, hắn giả vờ, còn liên tục hỏi những câu ngớ ngẩn liền bực bội tự cho xong.

 

Hoặc là, bà Nhâm không con trai chịu khổ, cho dù hắn chỉ đang giả vờ giả vịt, chỉ cần thấy hắn đứng dưới bếp liền ngay lập tức gọi ra ngoài.

 

Nhật Hạ tỉnh táo nghĩ lại, thật ra có thừa điều kiện để giúp việc,  vì nhà chồng họ không thích có người lạ trong nhà, là từ khi bước vào gia đình này, liền bắt đầu chuỗi ngày người giúp việc không công.

 

Suy nghĩ này vừa nảy ra, cơn nhức đầu liền theo đó tăng lên, bên tai , tiếng rì rầm càng lúc càng lớn, cảm giác tội lỗi lại rục rịch ngoi lên.

 

Nhật Hạ xoa xoa thái dương, đưa mắt về phía phòng em chồng và cha mẹ chồng, cửa vẫn đóng kín như bưng.

 

Dự báo thời tiết sẽ có mưa lớn thêm hai ngày nữa, đúng vào cuối tuần nên tất cả bọn họ vẫn đang trốn trong phòng.

 

Nhật Hạ về phía Thành, cũng không biết hôm nay hắn phát điên cái gì mà lại dậy sớm vào bếp.

 

Đồng hồ điểm hơn tám giờ, bình thường giờ này Nhật Hạ đã cơm nước xong xuôi từ lâu rồi, không nghĩ hôm nay bản thân lại có thể ngủ quên.

 

Đúng lúc, Thành quay người, hắn ta thấy  liền hừ một tiếng, nhanh nhẹn tháo tạp dề ném lên bàn.

 

Hắn chờ đợi Nhật Hạ chạy tới dọn dẹp mớ hỗn loạn trong bếp và tiếp bữa sáng đang dang dở của hắn.

 

Thành đang nghĩ, hôm qua hắn ngủ riêng, coi như đã cho một đòn phủ đầu, chắc mẩm người vợ ngu xuẩn đang cực kì sợ hãi, sẽ càng ngoan ngoãn hơn.

 

Thành hoàn toàn như không thấy bụng bầu đã lớn của vợ, hắn tỏ ra tức giận quay lưng một lúc vẫn không thấy Nhật Hạ đến xin lỗi và cầu xin hắn như đã nghĩ.

Không nhịn , hắn quay người lại, chỉ thấy Nhật Hạ đang nhếch miệng nhạt.

 

Không hiểu sao, trong lòng hắn như có thứ gì đó hung hăng gõ vào khiến hắn hốt hoảng.

 

Đang lúc Thành còn suy đoán thì Nhật Hạ đã quay người vào phòng và đóng sầm cửa lại.

 

Thành ngỡ ngàng, hắn cửa phòng đóng chặt, rồi lại xuống đống bầy hầy dưới sàn nhà mà nhíu mày.

 

Nhật Hạ quay về phòng, trong lòng chán ghét.

 

Nhìn đống súp đổ dưới sàn, không cần nghĩ cũng đoán người chồng tốt của cố đổ ra để dọn dẹp.

 

Thật nực , đến giờ hắn vẫn đang nghĩ sẽ như trước đây, con ch.ó con mèo mặc cho cả nhà hắn sai bảo.

 

Nghĩ cũng thật lạ, từ khi quyết định buông bỏ, liền giống như thức tỉnh, có thể ra rất nhiều sự thật.

 

Hoặc là, vẫn luôn biết sự thật, vì nó quá phũ phàng.

 

Cho nên, đến tận bây giờ mới có dũng khí đối mặt với nó.

 

Cô không muốn u mê và trân trọng thứ cảm đã hết hạn từ lâu, đáng ra phải bỏ vào thùng rác ấy nữa.

 

Chỉ là, càng tỉnh táo, đầu lại càng truyền tới cơn đau mãnh liệt hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...