17
Về đến nhà, tôi mới phát hiện — Lục Dã không có ở đó.
Gọi điện thì… người bắt máy lại là Giang Noãn.
“Lục Dã say mềm rồi, cậu đến quán bar chỗ tớ đón đi.”
Tôi vội vàng chạy đến quán bar mà Giang Noãn .
Lục Dã đã say đến mức ngồi bẹp trong góc không nhúc nhích.
Tôi bước tới gần, lay nhẹ cánh tay :
“Lục Dã, về nhà nào.”
Anh lơ mơ tôi, mắt đỏ hoe, rồi bỗng vòng tay ôm lấy eo tôi.
Tư thế ấy… thật sự quá mức thân mật.
Tôi giật mình, liếc nhanh về phía Giang Noãn, sợ ấy hiểu nhầm nên vội đẩy tay Lục Dã ra khỏi eo mình.
Lục Dã tôi, ánh mắt mơ màng, giọng khản đặc:
“Đến ôm một cái cũng không à?”
“Vậy lúc em bị bệnh, chui vào lòng tính là gì?”
Tôi nhức đầu không thôi, lập tức bịt miệng lại, sợ lại mấy lời khiến người khác hiểu lầm.
Tôi vội vàng quay sang giải thích với Giang Noãn:
“Cậu đừng nghe cậu ta linh tinh.”
Giang Noãn bình thản đáp:
“Ừ, mấy chuyện đó tớ biết cả rồi.”
“Biết cả rồi?”
Tôi không biết nên ngạc nhiên vì phản ứng thản nhiên của ấy, hay vì việc Lục Dã chia sẻ với ấy mọi thứ.
“Não cậu ta chắc có vấn đề thật đấy, cậu nên khuyên gia đình đưa đi khám.”
Tôi vừa định ấy sao lại nặng lời thế, thì nghe tiếp lời:
“Nói thích tớ, muốn theo đuổi tớ là cậu ta. Kết quả, mỗi lần hẹn gặp đều là tớ chủ .
Tớ vừa dạy cậu ta tết tóc, vừa chọn váy giùm.
Tớ muốn hẹn hò thì cậu ta lại gạt đi, bảo rằng không thể sớm, sợ ảnh hưởng xấu đến… cậu.”
“Cậu ta với tớ đấy à?”
Những lời ấy, từng chữ từng câu, khiến toàn bộ suy nghĩ trước đây của tôi bị đảo lộn.
Lục Dã không phải thích Giang Noãn sao?
Tôi thậm chí còn luôn nghĩ… hai người họ đã là một đôi.
18
Cuối cùng cũng lôi Lục Dã về xe.
Anh vẫn không ngừng càu nhàu:
“Trì Noãn là đồ vô tâm, là con sói mắt trắng!”
Nghĩ đang say, tôi không thèm so đo.
Tôi định kéo ngồi ngay ngắn lại, ai ngờ bị gạt tay ra.
“Đi tìm học thần của em đi, quan tâm gì đến tôi. Trong mắt em chỉ có cậu ta thôi mà.”
Tôi thực sự không để ý đến nữa, liền rưng rưng nước mắt, mặt mũi uất ức:
“Trì Noãn, em đúng là quá nhẫn tâm rồi. Thật sự mặc kệ tôi à?”
“Anh đối xử với em chưa đủ tốt sao?”
“Trời lạnh thì sợ em bị cảm, nóng lên thì sợ em ngộp.”
“Anh đâu phải không quan tâm… là em không hề thấy.”
“Em ốm, cảm thấy bất an, ôm em suốt cả đêm, tay chân tê rần cũng không dám buông, chỉ mong có thể thay em chịu bệnh.”
“Chỉ cần em liếc mắt một món đồ nào đó, đã vội vã đem tới cho em, sợ chỉ cần chậm một chút là em chẳng còn hứng thú nữa.”
“Chỉ vì một câu em từng , rằng em muốn có váy công chúa… ngốc nghếch đi chọn từng cái một, tốn mấy năm trời mới gom đủ một phòng đầy, mà em chẳng thèm .”
“Giờ em không cần nữa, định cùng người khác bỏ trốn đúng không?”
“Đừng tưởng không nghe thấy. Em định cùng cậu ta rời khỏi Giang Thành, thi vào B Đại.”
“Em thật vô … Em bịt miệng gì? Em mà lại sợ à? Anh cứ đấy…”
Nhìn tài xế lái xe phía trước, tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cứ như mình thật sự là kẻ phụ .
Cuối cùng cũng lôi về đến nhà họ Lục, đưa về phòng, ai ngờ lại tiếp tục loạn.
Anh ngồi hẳn lên lan can ngoài ban công, mắt hoe đỏ tôi chằm chằm:
“Nếu em dám đi với cậu ta, sẽ nhảy xuống từ đây. Anh không sống nổi nữa.”
Tôi ôm trán, cố hít sâu trấn tĩnh:
“Lục Dã, định trò gì ? Anh có muốn ngày mai lên hot search vì trò nhảy lầu không? Mau xuống ngay cho tôi.”
“Em vô lý? Là trò ? Anh vốn đã là trò lớn nhất rồi!”
“Mấy năm nay canh chừng cậu ta như phòng trộm, mà em vẫn lén lút đưa cảm. Em ghét từ lâu rồi đúng không? Cảm thấy là vật cản, phiền phức chuyện cảm của hai người.”
“Được, chết cho em xem, để em và cậu ta toại nguyện.”
“Lục Dã, đây là tầng hai thôi, nhảy cũng không chết đâu.”
Tôi tức tối bước tới, kéo tay định kéo xuống khỏi lan can.
Anh lại hất mạnh tay tôi ra, rồi ngay trước mắt tôi… ngửa người ngã xuống phía sau!
“Lục Dã!” – tôi hoảng hốt nhào tới kéo, lại bị sức nặng cơ thể lôi theo rơi xuống.
Trong khoảnh khắc tiếp đất, một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt lấy tôi trong lòng.
Bịch! – lưng đập thẳng xuống đất, phát ra âm thanh trầm nặng.
Khi tôi thấy máu chảy ra từ sau đầu , cả người tôi lạnh toát.
“Lục Dã!”
19
Màn náo loạn lần này kết thúc bằng việc… Lục Dã nhập viện.
Sau khi tỉnh lại, dường như vẫn còn nhớ rõ những chuyện điên rồ mình đã .
Đến cả khi ba mẹ Lục chỉ tay vào mặt mắng cho một trận, cũng không cãi lại, chỉ lặng lẽ nhận.
Chỉ sau một đêm, như trưởng thành hơn hẳn.
Chờ hai bác đi rồi, tôi ngồi xuống bên giường, thở dài:
“Trước giờ sao em không phát hiện… biết chuyện như chứ?”
“Nhảy lầu vui lắm à?”
Đáp lại tôi là cảnh kéo chăn trùm kín mặt.
Y như kiểu muốn trốn khỏi thế giới.
Tôi bất giác bật , kéo chăn xuống:
“Món quà chuẩn bị cho em, tối qua em đã đến xem rồi… Em rất thích.”
“Cảm ơn vì tất cả những gì đã cho em.”
“Em… thật sự thích sao? Không thấy nó trẻ con chứ?”
“Thật sự thích. Rất thích nữa là khác.”
Anh không chỉ giúp tôi hoàn thành điều ước thuở nhỏ,
Mà còn… khiến tôi thực hiện điều ước tuổi mười tám:
Từng mong ba mẹ có thể chứng kiến tôi trưởng thành,
Và — bằng cách của riêng mình — đã khiến tôi cảm thấy họ chưa từng rời đi.
“Có thích hơn quà của Nghiêm Chiêu không?” — ánh mắt tôi rực cháy.
Bắt gặp ánh ấy, tim tôi chợt hẫng một nhịp.
Đôi mắt ấy rõ ràng chỉ đang tôi,
Nhưng lại mang theo cảm sâu đậm đến mức khiến người khác ngộp thở.
Tôi vội quay đi, khẽ gật đầu.
“Vậy… em còn định đăng ký B Đại không?”
Tôi biết sẽ không thích câu trả lời.
Tôi nhướng mày trêu lại:
“Nếu em đăng ký thật… lại muốn nhảy lầu lần nữa à?”
Anh quay đầu sang bên, giả vờ không nghe thấy.
20
May mắn là… đến lúc nộp nguyện vọng, Lục Dã không loạn thêm nữa.
Nhưng tôi vạn lần không ngờ — mình nhận hai giấy báo trúng tuyển của B Đại.
Nhìn tên trên tờ thứ hai là “Lục Dã”, tôi mới xác nhận không phải bưu tá giao nhầm.
Tôi cầm giấy báo tới hỏi :
“Anh cũng đăng ký B Đại à?”
“Như em thấy đó.” — Anh như không.
“Tại sao? Anh luôn muốn vào A Đại mà?”
“Em nghĩ là vì sao?”
Anh tiến từng bước về phía tôi, tôi theo bản năng lùi lại vài bước… cho đến khi lưng chạm tường.
Một tay chống lên vách bên tai tôi, cúi người lại gần.
Hơi thở ấm nóng phả lên mặt khiến tôi đỏ bừng.
“Trì Noãn… em nghĩ xem, vì sao?”
Tôi nóng mặt quay người định chạy:
“Em không biết!”
Tay còn lại của chặn đường thoát, vây tôi giữa hai cánh tay.
“Anh biểu hiện còn chưa đủ rõ sao? Vì em, chẳng màng thể diện, đủ trò.
Em nghĩ xem em là em thật à?”
“Chẳng phải là sao? Em đâu phải gu của .”
“Trước đây, cũng nghĩ mẫu người lý tưởng là ngực to, eo thon, chân dài.
Không có mấy điều kiện đó thì không .
Nhưng chuẩn mực chỉ dành cho người không .
Từ khi rung vì em, vì em mà chìm sâu… tất cả tiêu chuẩn đều vô nghĩa.”
“Trì Noãn, thích em. Chỉ thích em.”
Tôi chợt thấy rối loạn. Bên cạnh sự kinh ngạc là… nỗi sợ.
“Lục Dã, đi tìm người khác mà chơi trò tỏ này đi.
Đừng với em, không thì chúng ta chẳng còn người thân nữa.”
“Anh không . Anh nghiêm túc đấy…”
“Nhưng em không thích . Cũng không dám thích.”
“Vì kiếp trước à?”
Anh khẽ , như thể thả ra một quả bom nặng nề.
21
Tôi trợn mắt :
“Anh cũng… sống lại rồi sao?”
Thấy gật đầu thừa nhận, uất ức trong lòng tôi lập tức vỡ òa.
“Anh cũng mang ký ức kiếp trước, thế mà còn mở miệng thích tôi sao?”
“Thích tôi thì là đi tìm hết ả này đến ả khác để trêu ghẹo à?”
“Lục Dã, khiến tôi thấy buồn nôn!”
Anh từ phía sau vòng tay ôm chặt lấy tôi, ngăn không cho tôi rời đi.
Bên tai tôi là giọng khàn đặc, nghèn nghẹn vì cố nén :
“Không có người khác, chưa từng có.
Người từ đầu đến cuối… chỉ có em.”
“Anh chưa từng chạm vào ai cả, những ả kia đều là giả, là cố tạo ra.”
“Trước đây, không hiểu rõ cảm của mình. Anh cứ tưởng sự để tâm, sự chiếm hữu với em chỉ là vì… em là em .”
“Cho đến khi ông già cầu chúng ta kết hôn, thực sự rất vui… Nhưng rất nhanh sau đó, phát hiện em chẳng hề quan tâm đến .”
“Em không để tâm đến những tin đồn của , cũng chẳng để ý có về nhà hay không. Thế nên không dám chạm vào em…
Anh sợ em sẽ phản cảm, sợ em sẽ ghét bỏ.”
Rồi nhắc đến người phụ nữ từng đến nhà chuyện với tôi ở kiếp trước.
Anh thề rằng chưa từng chạm vào ta.
Cô ta vì muốn bám lấy mà giở trò bỏ thuốc.
Anh chỉ là tương kế tựu kế, đổi người khác vào và để ta phải chịu hậu quả.
Thất thân không thành công, lại bị tổn danh dự, ta giận quá hóa điên mới tìm đến tôi khiêu khích, muốn ly gián tôi và .
“Em không biết đâu… khi nghe em muốn ly hôn qua điện thoại, tim như bị bóp nát.”
“Trì Noãn… đã có cơ hội lại từ đầu, em có thể cho một cơ hội không?”
Bạn thấy sao?