22
Tôi không cho Lục Dã câu trả lời —
Bởi vì tôi không dám đánh cược lần nữa.
Những ngày sau đó, tôi luôn cố tránh mặt .
Một lần né tránh… là cả kỳ nghỉ hè trôi qua.
Tới khi nhập học đại học, tôi mới nhận ra — ở ngôi trường xa lạ này, người tôi quen… chỉ có hai người: Lục Dã và Nghiêm Chiêu.
Vì né Lục Dã, nên tôi tiếp với Nghiêm Chiêu nhiều hơn một chút.
Chỉ là cậu ấy cũng rất bận. Vừa vào trường đã giáo sư coi như báu vật, thường xuyên bị kéo đi đủ thứ việc.
Dù có lúc khó khăn lắm mới hẹn gặp nhau,
Thì phía sau tôi cũng vẫn luôn có một cái “đuôi” — Lục Dã.
Cứ như cái bóng, đi đâu cũng bám theo.
Ánh mắt u uất như cún con bị bỏ rơi, khiến ai không biết vào lại tưởng tôi mới là người phụ .
Hôm nay, Nghiêm Chiêu đề nghị đi xem phim.
Tôi đồng ý.
Nhưng vừa tên phim là tôi thấy… tụt hứng hẳn.
Là một bộ phim khoa học viễn tưởng ngoài không gian, từng đọc qua đánh giá — khó hiểu, khô khan, dễ ngủ.
Nhưng Nghiêm Chiêu lại rất hứng thú.
Tôi không muốn hỏng tâm trạng cậu ấy, nên vẫn đi cùng.
Trong rạp, tôi buồn ngủ đến díu mắt, giữa chừng còn ra ngoài đi vệ sinh.
Ai ngờ vừa bước ra đã bị ai đó kéo mạnh vào một góc khuất và ôm chặt lấy.
Tôi hoảng hồn giãy dụa, chưa kịp định thần thì cằm đã bị nâng lên,
môi bị chặn lại bởi một nụ hôn đầy thô bạo và gấp gáp.
Mang theo cả ghen tuông, giận dữ và đau khổ đè nén, nụ hôn ấy không hề có kỹ thuật — chỉ có va chạm và chiếm hữu.
“Trì Noãn… em là của , rõ ràng là của mà.”
Tôi vừa sợ vừa tức, vừa lo có người bắt gặp.
Tôi cắn mạnh môi , máu tanh tràn ra, mới chịu buông tôi ra.
“Lục Dã! Anh điên rồi à?!”
Anh ôm chặt tôi hơn nữa, mặt vùi vào cổ tôi, giọng khản đặc:
“Anh chỉ là… ghen thôi. Ghen đến phát điên.”
“Trì Noãn… thương một chút không? Để ôm em một lát thôi.”
Và thế là — cứ ôm tôi như , cho đến khi bộ phim kết thúc.
Cho đến khi điện thoại reo, Nghiêm Chiêu gọi tìm tôi.
Tôi đẩy nhẹ ra:
“Buông ra đi, Nghiêm Chiêu đang tìm em rồi.”
Tôi vừa bước mấy bước thì lại bị kéo ngược về, cổ đau nhói.
Lúc tôi cúi đầu thì thấy — trên cổ mình là một dấu hôn đỏ đậm rõ ràng.
“Lục Dã!!”
Tôi ôm cổ, giận đến đỏ mắt.
Anh lại bình thản ôm tôi, ghé tai thì thầm:
“Trì Noãn… bảo cậu ta tự về đi.”
23
Tháng Mười, đến sinh nhật của Lục Dã.
Tôi còn đang do dự không biết có nên đến chúc mừng không,
thì điện thoại đã gọi đến trước.
Đầu bên kia truyền đến tiếng ho nặng nề:
“Ngon ngoãn à… mệt quá… Em đến thăm không?”
Mười phút sau, tôi có mặt trước căn hộ đang ở.
Căn hộ này vốn là ba Lục mua sẵn cho hai đứa khi lên đại học.
Nhưng vì muốn tránh mặt , tôi đã chọn ở ký túc xá từ đầu.
Tôi bấm chuông mấy lần không thấy ai mở cửa, gọi điện cũng không ai nghe máy.
Lo gặp chuyện, tôi vội lấy chìa khóa mở cửa bước vào.
Đập vào mắt là hình ảnh — Lục Dã cởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần lửng ở nhà.
Tóc còn ướt nhỏ nước, từng giọt lăn theo gò má tuấn tú rơi xuống hõm xương quai xanh và lồng ngực đầy gợi cảm.
Tôi cố gắng dời mắt đi:
“Em có bấm chuông, không ra mở. Em sợ có chuyện nên mới tự mở cửa vào.”
“Noãn Noãn… em lo cho à?”
Anh mỉm , giọng trầm khàn quyến rũ.
Tôi nghẹn lời:
“Anh có vẻ không ốm nặng lắm. Vậy em đi đây.”
“Đừng đi… Ở lại mừng sinh nhật với không? Anh không muốn một mình đơn…”
Tôi mềm lòng, cuối cùng cũng ở lại.
Tiệc sinh nhật của chỉ là một bữa tối đơn giản dưới ánh nến,
Mọi món ăn đều do tự tay chuẩn bị.
Rượu hoa quả chuẩn bị rất ngon, hậu vị khá mạnh.
Lục Dã mặc một chiếc sơ mi đen, mấy chiếc cúc trên cùng cố ý không cài,
Làn da dưới ánh nến như tỏa sáng, đẹp đến mức… không thể không .
“Bảo bối… có đẹp không? Có muốn chạm thử không?”
Thấy tôi im lặng, lại thì thầm:
“Nói thật lòng đi. Nói rồi cho em chạm.”
“…Đẹp. Em muốn chạm.”
Anh như nghiệt, dắt tay tôi luồn vào trong cổ áo,
Làn da ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ vang lên ngay trong lòng bàn tay tôi.
“Bảo bối… em thích đúng không?”
Anh ghé sát tai tôi, thầm thì những lời như mê hoặc.
Ánh mắt tôi đầy nóng bỏng, từng hơi thở giao nhau đầy mơ hồ và kích thích.
“Có muốn hôn không? Nói thích đi.”
Tôi không đáp. Thay vào đó, tôi hôn .
Chỉ một giây sau, quyền chủ đã bị đoạt lại.
Tiếng hôn ướt át, hơi thở dồn dập vang vọng giữa đêm tĩnh mịch.
Trong lúc tạm ngưng để thở, tôi nghe thấp giọng thì thầm:
“Bảo bối đúng là ranh mãnh…”
24
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi… một tiếng hét thất thanh.
Vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt tái mét của mẹ Lục gần ngay trước mặt.
“Lục Dã! Mẹ mày phải đánh gãy chân mày mới !
Trì Noãn còn nhỏ thế mà mày đã dụ nó lên giường!”
Vài phút sau, tại phòng khách — Lục Dã… mình trần, đang quỳ gối giữa sàn nhà.
Trên người vẫn còn đầy những dấu hôn mập mờ, khiến tôi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Trời ơi… tối qua mình đã cái gì?!
Tôi cầm gối che mặt, chỉ dám nghe mà không dám .
Càng nghe mẹ mắng càng thấy bản thân… hình như mới là người hung dữ.
Mà thực tế… tôi chẳng thấy cơ thể có gì khác lạ cả.
Lục Dã chắc không dám “ăn thịt” tôi…
Hình như là tôi… mới là người ăn ta?!
Ánh mắt tôi lướt xuống cổ tay —
Chết thật, còn vết hằn đỏ do bị buộc dây.
Ngón chân tôi co rúm, gương mặt nóng rực —
Những ký ức rời rạc đêm qua đang chậm rãi ghép lại thành hình.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi ngồi trên người , Lục Dã như nghiệt.
Anh nhét chiếc cà vạt vào tay tôi, thì thầm đầy dụ hoặc:
“Bảo bối… đi.
Anh sẽ là của em hoàn toàn — muốn gì cũng .”
“Nếu em sợ sẽ không an toàn… thì cứ trói lại, khóa lại, để chỉ thấy em.”
“Bảo bối, đi…”
Tựa như bị ma quỷ ám, tôi thốt ra câu:
“Em .”
Anh chôn đầu vào cổ tôi, khẽ đắc ý:
“Anh cũng em. Bây giờ… đến phần thưởng rồi.”
Ký ức mờ mờ đầy hình ảnh “cấm trẻ em”, tôi ôm gối cắn chặt, hối hận không để đâu cho hết.
Giọng của mẹ Lục kéo tôi về thực tại:
“Tiểu Noãn yên tâm, Lục Dã nhất định sẽ chịu trách nhiệm với con.”
“Chúng ta lễ đính hôn trước, sau khi tốt nghiệp thì tổ chức đám cưới, thế nào?”
Tôi nhanh chóng phản đối:
“Cháu không cần ấy chịu trách nhiệm đâu ạ…”
Lục Dã quýnh lên:
“Vậy em phải chịu trách nhiệm với !”
“Anh bị em… nát cả thanh xuân, đến giờ còn ám ảnh tâm lý.
Anh không thể có cảm với ai khác nữa! Em phải chịu trách nhiệm!”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Hay thử… thích đàn ông đi?”
“Trì Noãn!!” — hét lên, mặt đỏ bừng.
25
Kể từ sau đó, Lục Dã bắt đầu cuộc đời “oán phụ một năm trời”.
Lúc nào cũng tự dâng lên cho tôi bắt nạt,
Bị bắt nạt xong lại đòi hỏi danh phận.
Đòi không thì đi rêu rao khắp nơi rằng bị một “tra nữ” lừa lẫn lừa thân.
Nghe xong khiến người ta thương cảm rơi lệ, chứng kiến rồi muốn rớt nước mắt.
Thỉnh thoảng lên cơn, lại mua cả đống ổ khóa mang đến:
“Em khóa lại đi, có không?
Anh thật sự là của em — từ trong ra ngoài, từ thể xác đến tâm hồn.
Rốt cuộc em phải thế nào mới chịu tin ?”
Tôi là người sống tiết kiệm.
Anh mua rồi… chẳng lẽ không thử thì phí quá?
Vậy là — tôi thử thật.
Lúc bị tôi khóa lại, lại chẳng phát điên nữa mà ngoan ngoãn lắm:
“Bảo bối, biết mà… em thật lòng.”
Chỉ là, cảnh yên bình này… không kéo dài lâu.
Khi Nghiêm Chiêu từ nước ngoài trở về sau kỳ trao đổi sinh viên,
Lục Dã lại bắt đầu phát bệnh ghen.
“Bảo bối… đi xăm tên em lên người không?
Toàn bộ cơ thể đều sẽ là của em.
Để ai vào cũng biết — Lục Dã là của Trì Noãn!”
“Anh từng gu là ngực to, eo thon, chân dài.
Vậy loại giá đỗ như em thì ‘out’ rồi chứ gì?”
Tôi tóm tay lại, cầm chiếc nhẫn đeo thẳng lên ngón áp út của :
“Của tôi.”
Lục Dã lập tức khóc như trẻ con phát kẹo:
“Anh… cuối cùng cũng có danh phận rồi!”
“Anh thề, từ nay trở đi, ngoài em ra, đến con muỗi cái cũng không dám lại gần !”
Hôm Nghiêm Chiêu hẹn tôi đi ăn, Lục Dã không mời mà đến.
Tỏ ra thân thiện với Nghiêm Chiêu,
tay thì cứ xoay xoay chiếc nhẫn trên tay đầy khiêu khích.
Ăn xong, Nghiêm Chiêu tặng tôi một sợi dây chuyền từ thiên thạch.
“Trì Noãn, mỗi mảnh thiên thạch như ánh sao từ thời viễn cổ,
nó chứng kiến dòng thời gian trôi chảy, ghi lại nghìn năm vũ trụ.
Tớ muốn nó cũng chứng kiến tương lai của chúng ta.
Trì Noãn, hãy bên nhau nhé.”
Lục Dã không hai lời, nhét sợi dây chuyền trả lại vào tay Nghiêm Chiêu:
“Bạn Nghiêm, cậu nên giữ nó tặng dải ngân hà thì hơn.
Trì Noãn… là của tôi.”
Nói rồi, … vác tôi lên vai mà đi luôn!
Trên giường trong căn hộ,
Lục Dã vừa hôn tôi, vừa tháo cúc áo, vừa dụ dỗ:
“Bảo bối… muốn thử cảm giác có chồng 20 tuổi không?
Anh đảm bảo… sẽ khiến em hạnh phúc.”
Mà đúng là… cái “hạnh phúc” đó kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Tôi nằm bẹp trên giường, bị ôm chặt eo.
Giọng khàn khàn của vang bên tai:
“Bảo bối, eo em mềm quá…”
Tôi bật khóc tức tưởi:
“Em không cần nữa… tránh ra!”
Anh ôm siết tôi hơn, giọng nỉ non:
“Thương một chút đi mà… ‘chay tịnh’ từ kiếp trước đến tận bây giờ…”
Hành vi không tiết chế của Lục Dã khiến tôi bùng nổ.
Tôi khóa lại lần nữa:
“Anh… tiếp tục ăn chay đi cho tôi!”
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?