ết luôn!"
"ch///ết tiệt! Cái bài này tôi biết! Đây là kiến thức đại học mới được học, cô ấy cũng biết luôn à?"
Dần dần, phòng stream của tôi ngày càng đông đúc.
Kiến thức đọng lại nhiều năm mới là át chủ bài của tôi, Cố Tích Nhi có thể trộm được điểm của tôi, nhưng không thể trộm được bộ não của tôi.
Mà ả ta cũng như con chuột cống hèn hạ, chỉ dám hành động trong bóng tối.
Đến lúc nộp bài, thầy giám thị vội vàng cầm bài của tôi xem, tấm tắc khen ngợi không ngừng.
"Lần trước bài thi hơi quá dễ với em."
Tôi nhìn ánh mắt không cam lòng của Cố Tích Nhi, cười lạnh không thôi.
Sớm muộn gì ả ta cũng sẽ hiểu được cảm giác "cây ngay không sợ ch///ết đứng".
Cũng giống như tôi ở kiếp trước, bị mọi người cô lập và xa lánh.
Bạn thấy sao?