Thật ra, tôi không phải là một người nhẫn tâm và vô , sau khi rời khỏi thôn, tôi cũng đã lén lút quay trở về thăm nhà vài lần.
Tôi nghe dân làng kể lại rằng, ba mẹ tôi đã dồn hết tất cả số tiền của mình cho họ tôi.
Tôi biết rõ, bọn họ vẫn luôn như , không hề thay đổi.
Chỉ vì họ tôi là con trai, là người nối dõi tông đường, nên bọn họ sẽ dốc toàn bộ sức lực để nâng đỡ ta.
Cho dù ta có là một kẻ nghiện cờ bạc, có tan hết cả gia sản của gia đình.
Nếu bây giờ tôi đưa tiền cho họ, có một thì sẽ có hai, tôi sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự hút máu của họ.
Khóe mắt tôi khẽ rơm rớm lệ: “Vậy tiền tiết kiệm của ba thì sao?”
Ba tôi hoảng hốt cúi gằm mặt xuống: “Tiền của ba á? Ba gì có tiền chứ?”
Tôi tức giận vạch trần chuyện ông ta đã đưa hết tiền cho họ tôi.
Nhưng ba tôi lại thản nhiên rằng họ tôi mới là con trai duy nhất trong nhà, là người sẽ nối dõi tông đường sau này.
Còn tôi, sau này lấy chồng cũng mang họ của người khác rồi, có tiền cũng chẳng để gì, chi bằng đưa hết cho bọn họ.
Cả người tôi run rẩy dữ dội, thậm chí tôi không còn muốn thêm với ông ấy bất cứ điều gì nữa.
Một vài đồng nghiệp thấy ba tôi có vẻ đáng thương, nên đã rót cho ông ta một cốc nước, khuyên chúng tôi nên ngồi xuống chuyện cho đàng hoàng.
Nhưng không ngờ rằng, phản ứng đầu tiên của ba tôi khi cầm cốc nước trên tay, lại là hắt thẳng vào người tôi.
Lúc này, ông chủ tôi xuất hiện.
Ba tôi vừa thấy ông chủ thì mừng rỡ kéo tay ông ấy: “Vị đại ca này, không nhận ra tôi sao? Chúng ta còn suýt nữa trở thành thông gia của nhau đấy. À phải rồi, bây giờ kết thông gia cũng chưa muộn mà, hay là chúng ta giảm bớt tiền sính lễ đi.”
Tôi kinh ngạc khuôn mặt của ba mình, khuôn mặt của ông ấy lúc này chẳng khác nào khuôn mặt của bà nội tôi.
Ông chủ tôi hất tay ông ấy ra, rồi kể lại cho mọi người nghe chuyện năm xưa bà nội và ba mẹ tôi vì muốn có tiền sính lễ mà đã nhẫn tâm bán đứng tôi.
Các đồng nghiệp không thể ngờ rằng, người luôn mạnh mẽ và kiên cường như tôi, lại phải trải qua những bi kịch đau đớn đến như .
Tôi lau khô những giọt nước mắt trên mặt, thầm nhủ rằng từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ rơi lệ vì bất kỳ ai trong cái gia đình đó nữa.
Trước sự chỉ trích của mọi người, ba tôi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Nhưng ngay sau đó, ông ấy lại giận quá hóa thẹn, gầm lên: “Mày là cái thá gì mà dám đuổi tao đi, tránh ra cho tao, tao nhất định phải bắt nó nhả tiền ra!”
Vừa , ông ấy vừa xông lên định kéo tôi đi bằng .
Ông chủ tôi không chút do dự, đ.ấ.m thẳng một cú vào mặt ông ấy.
Ba tôi bị đánh ngã xuống đất, cũng không dám đứng dậy phản kháng.
Ông chủ tôi lập tức gọi bảo vệ đến.
Yêu cầu bảo vệ tống cổ ông ấy ra ngoài, và cảnh cáo rằng nếu ông ấy còn dám đến sự, thì sẽ gọi cảnh sát đến bắt giữ.
Có lẽ vì quá sợ hãi, nên từ đó về sau, không một ai trong cái gia đình đó dám đến tìm tôi nữa.
Khi ba tôi không đòi tiền, phải lủi thủi quay trở lại bệnh viện.
Thì mẹ tôi đã vì sinh khó, bị băng huyết quá nhiều mà qua đời.
Đứa trẻ còn chưa kịp chào đời cũng bị ngạt c.h.ế.t trong bụng mẹ.
Bà nội tôi ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, khóc lóc thảm thiết, ôm chặt lấy chân bác sĩ, không cho họ rời đi.
Bà ta khăng khăng cho rằng chính bác sĩ đã c.h.ế.t đứa cháu trai đáng thương của mình.
Cuối cùng, để mọi chuyện êm xuôi, bệnh viện đành bất lực bồi thường cho bà ta một khoản tiền nhỏ.
Nhưng bà nội tôi vừa nhận tiền bồi thường, đã quay ngoắt lại đưa hết cho họ tôi.
Để ta có thể sớm mua nhà và ổn định cuộc sống ở thành phố.
Bà ta tiết kiệm đến mức không thèm mua cho mẹ tôi một mảnh đất để chôn cất.
Mà chỉ vội vã đưa mẹ tôi đi hỏa táng, rồi ném tro cốt của mẹ tôi lên một ngọn đồi hoang phía sau nhà.
Anh họ tôi cầm tiền trong tay, lại không hề dùng để mua nhà.
Mà ta hết lần này đến lần khác đem hết số tiền đó nướng vào sòng bạc.
Gia sản của nhà bác hai tôi cũng đã bị ta tán đến không còn một xu dính túi.
Bà nội tôi liền xúi giục ba tôi đến việc tại một nhà máy hóa chất.
Ba tôi tuổi đã cao, lại không đủ cẩn trọng và tỉ mỉ.
Các chất hóa học độc trong nhà máy nhanh chóng ăn mòn cơ thể ông.
Chưa đầy nửa năm sau, ông ấy đã bị chẩn đoán mắc một căn bệnh m.á.u ác tính vô cùng nguy hiểm.
Khi biết rằng ông đã không còn giá trị lợi dụng, bà nội tôi cùng với bác hai đã nhẫn tâm đuổi ông ra khỏi nhà.
Bạn thấy sao?