QUAY LẠI CHƯƠNG 1: -con-gai/chuong-1" target="_blank">https://vivutruyen2.net/trong-nha-nay-toi--con-gai/chuong-1
6
Thấy hai người không có ý định rời đi, tôi lập tức cầm cây chổi gần đó đuổi họ ra ngoài.
Tống Thiên Trần đứng ngoài hành lang, tròn mắt tôi không thể tin nổi: “Cẩn Cẩn, sao em lại trở nên như thế này?”
Tôi bật : “Câu này phải để tôi hỏi mới đúng — là , sao lại trở thành loại người như bây giờ?”
Tôi chuẩn bị đóng cửa lại thì chợt dừng lại một chút, thẳng vào ta:
“Tống Thiên Trần, ba mẹ tôi không nợ điều gì. Họ đã nuôi suốt bao nhiêu năm, không bắt báo hiếu cũng thôi đi, đừng quay lại đây tổn thương họ nữa!”
Nói xong, tôi đóng sầm cửa và lập tức gọi thợ khóa đổi ổ.
Bên ngoài, hai người họ vẫn chưa rời đi.
Tống Thiên Trần hình như không hiểu ý tôi, đập cửa rồi lạnh giọng : “Nghe em cứ như thể em đã gì vĩ đại cho ba mẹ !”
Tôi kể việc đổi khóa cho ba mẹ nghe. Ba mẹ không phản đối gì.
Sau đó tôi bận rộn chuẩn bị cho việc học cao học nên cũng không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện của Tống Thiên Trần nữa.
Anh ta cũng không đến phiền thêm lần nào.
Cho đến một tối nọ, sau khi ăn cơm xong, tôi ra ngoài đi dạo và tiện thể mua ít đồ sinh hoạt.
Trên một con hẻm nhỏ, tôi bắt gặp em trai Sở Liên – Sở Hùng.
Cậu ta nhuộm tóc vàng chóe, đi phía trước, phía sau còn có vài gã đàn ông mặt mũi bặm trợn đi theo.
“Cẩn Cẩn, lâu rồi không gặp.”
Sở Hùng nham nhở, mặt đầy mỡ, tôi chằm chằm.
Tôi lập tức cảnh giác, đưa mắt quan sát xung quanh, mấy gã phía sau hắn đã tiến tới bao vây tôi.
“Tụi mày định gì?” – tôi nắm chặt tay, giữ bình tĩnh Sở Hùng.
Hắn khẩy: “Cẩn Cẩn, cái ông của em ấy, đúng là loại ký sinh trùng. Cưới chị tao rồi mà còn không mua nổi căn nhà, bây giờ hai đứa bọn họ phải chen chúc sống trong nhà tao. Nhục thật!”
Tôi bắt điểm bất thường trong lời hắn, nhíu mày: “Không mua nổi nhà?”
Ba mẹ tôi trước đó đã đưa cho ta tận 5 tỷ cơ mà! Sao lại không mua nổi nhà?
Sở Hùng nhún vai, nhếch mép: “Nhà mấy người đưa cho ảnh chỉ có năm trăm triệu. Năm trăm triệu thì gì? Còn chưa đủ cho tôi chơi vài ván bài ở sòng bạc nữa là!”
Lời hắn khiến toàn thân tôi run rẩy.
Số tiền ba mẹ tôi vất vả gom góp, giao hết cho Tống Thiên Trần…
Thế mà ta lại đem toàn bộ đưa cho nhà họ Sở?!
Không trách — ngày cưới, ta vẫn tổ chức trong nhà cũ, không chịu chuyển sang nhà mới.
Thì ra là vì tiền… đã không còn nữa rồi!
Lúc trước ba mẹ tôi còn thắc mắc vì sao ta không dọn về nhà mới, ta bảo nhà mới xây xong, sợ còn mùi sơn độc , sống vào không tốt cho sức khỏe, định ở tạm rồi sau sẽ chuyển.
Giờ nghĩ lại — nhà mới cái quái gì chứ!
Anh ta căn bản là chẳng hề mua nhà!
Số tiền đó, ta đưa hết cho nhà họ Sở rồi! Nói đúng hơn, là đưa hết cho Sở Hùng!
Sở Hùng bước tới gần tôi, ánh mắt cứ đảo quanh trên người tôi như soi mói:
“Cẩn Cẩn, mày đúng là vô dụng, bao lâu nay không kiếm ra nổi đồng nào, vẫn phải ăn bám ở nhà tao. Em là em ảnh, không lẽ không nên góp chút tiền cho mình à?”
“Hoặc là… Tao thấy mày cũng không tệ, hay là… phục vụ tao vài đêm, để tao và em tao vui vẻ chút, thì tao bỏ qua vụ này.”
Lời vừa dứt, đám đàn ông xung quanh hắn lên sằng sặc.
Tiếng bẩn thỉu, khiến cả người tôi nổi da gà, cơn buồn nôn dâng trào tận cổ.
Nếu chỉ có mỗi Sở Hùng thì tôi còn có thể đấu lại, xung quanh hắn có tận mấy gã to con, tôi chắc chắn không chống nổi.
Tôi canh đúng thời điểm định chạy trốn, chưa kịp thoát thì đã bị một tên túm lấy tóc, kéo mạnh khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Cả bọn lập tức nhào tới, bàn tay thô bỉ, nhớp nhúa bắt đầu sờ mó loạn xạ lên người tôi.
Tôi gào thét cầu cứu, con đường này vắng vẻ, ít người qua lại. Dù có ai đi ngang thì cũng chỉ dám lướt vội, không muốn dính vào rắc rối.
Giữa cơn hoảng loạn, tay tôi chạm vào một hòn đá ven đường. Không nghĩ nhiều, tôi lập tức nhặt lấy rồi nện thẳng vào đầu tên gần nhất!
Hắn bị đánh choáng váng, chưa kịp phản ứng gì thì máu đã túa ra từ trán.
Bạn thấy sao?