Trọng Sinh 30 Ngày [...] – Chương 2

Nhìn dãy số 0 dài dằng dặc trên màn hình, tôi hài lòng.

Trước ánh mắt ghen ghét của Giang Tình An, tôi bước đến trước mặt nó, giật mạnh sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ.

“Tiền và ngọc con đều nhận đủ rồi. Con sẽ giữ lời, gả cho nhà họ Phó.”

Nói xong, tôi kéo vali bước ra khỏi cửa.

Rồi thầm bổ sung một câu trong lòng: Nếu như một tháng sau, tận thế không xảy ra.

Rời khỏi nhà và lên xe taxi, tôi lập tức mở điện thoại thiết lập một bộ đếm ngược.

Đếm ngược đến ngày tận thế: 30 ngày.

Tôi phải hoàn thành việc xây dựng một căn hầm an toàn hoàn hảo trong vòng 30 ngày.

Kiếp trước, sau khi bị xác sống xé xác, tôi không lập tức chết đi, mà linh hồn lơ lửng thế giới từng chút một sụp đổ.

Mãi đến nửa năm sau, căn cứ sinh tồn của nhân loại mới xây dựng.

Nên tôi phải tích trữ đủ vật tư dùng trong ít nhất nửa năm. Ngoài ra, còn cần có vũ khí.

Tôi bảo tài xế đưa mình đến công ty bất sản, rồi tìm một môi giới trông có vẻ ít chuyện, bảo ta tìm cho tôi một căn biệt thự thật hẻo lánh, kín đáo.

Chẳng bao lâu, môi giới đưa tôi đến xem một căn biệt thự trên núi.

Cả quả núi chỉ có đúng một căn nhà này. Nghe môi giới ra sức giới thiệu, tôi biết ngay đây là hàng tồn kho khó bán.

Không chừng còn có lời đồn ma quái gì đó.

Nhưng thì càng hợp ý tôi.

“Lấy căn này đi, tôi trả luôn một lần.”

Tôi ngắt lời môi giới đang thao thao bất tuyệt.

Anh ta nghe xong thì suýt không kìm nụ , sợ tôi đổi ý nên lập tức bảo người in hợp đồng mang đến.

Tôi sảng khoái trả tiền, chỉ năm trăm ngàn mà mua cả căn biệt thự – thật là tiết kiệm.

Buổi chiều, môi giới đã đưa tôi đi hoàn tất mọi thủ tục.

Nhìn khung cảnh hoang vắng không một bóng người xung quanh biệt thự, tôi mỉm hài lòng.

Vừa tiễn môi giới đi, tôi lập tức gọi người đến cải tạo nhà.

“Tầng hầm phải sửa thành kho đông lạnh, toàn bộ cửa sổ cửa chính phải gia cố. Quanh nhà rào thêm lưới điện cao ba mét. Mái nhà lắp đầy pin năng lượng mặt trời. Ngoài biệt thự bán kính 500 mét, phải lắp mười camera siêu nhỏ.”

Nghe xong cầu, ông thầu xây dựng tôi với vẻ kỳ quặc. Không muốn bị nghi ngờ, tôi rồi bịa chuyện:

“Em tôi bị tâm thần, từng người. Tôi hứa với bố mẹ đã mất là sẽ chăm sóc nó tử tế. Không muốn nó lại ra tay với người khác, chỉ có thể thôi.”

Ông thầu lập tức gật đầu với vẻ đã hiểu lại hơi rùng mình: “Em … hiện không có ở trong biệt thự chứ?”

“Tất nhiên là không ở đây.” Tôi đáp, rồi hỏi tiếp: “Những việc này bao lâu thì xong?”

Ông ta giơ tay ra hiệu “15”: “Nửa tháng.”

“Không .”

Nhìn nét mặt ông ta là tôi biết ngay đang định lười biếng trốn việc.

“Tôi trả ông gấp đôi tiền công, xong trong 7 ngày. Nếu không, tôi đành phải đưa em tôi về ở đây thôi.”

Ông thầu vội vàng gật đầu đồng ý.

Ký hợp đồng xong, tôi quay lại trung tâm thành phố và đại một phòng khách sạn.

Nghĩ rằng nếu mua quá nhiều đồ một lần sẽ ý, tôi định chờ sau khi sửa nhà xong sẽ đi nhiều siêu thị khác nhau mua dần.

Nếu cần, tôi sẽ đến cả thành phố lân cận để gom hàng.

Vừa nghĩ vừa thiếp đi lúc nào không hay.

Trong mơ, tôi lại bị đẩy vào bầy xác sống, chúng gào thét lao vào cắn xé tôi.

Tôi giật mình tỉnh dậy, cảm giác đau đớn khi thân thể bị xé nát vẫn như in trên da thịt.

Tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi để tự trấn an:
Mọi chuyện đã qua rồi.

Được lại cuộc đời, tôi nhất định sẽ không đi lại vết xe đổ của kiếp trước.

Trời từ bao giờ đã sáng.

Tôi dậy, định rót một ly nước dịu cổ họng khô rát.

Đúng lúc ấy, có người gõ cửa.

Tôi bước tới mở cửa thì thấy Giang Tình An đang đứng dưới ánh đèn mỉm dịu dàng, mắt không rời khỏi tôi.

Trong lòng tôi lập tức dấy lên sự cảnh giác, đứng yên tại chỗ ta bằng ánh mắt đề phòng.

“Cô tới đây gì? Có chuyện gì sao?”

Cô ta lại tỏ vẻ như không nhận ra thái độ xa cách của tôi, tươi :

“Chị à, cơ hội gả vào hào môn là em nhường cho chị đó. Chị không cảm ơn em sao?”

“Em có vài lời muốn với chị, chị cho em vào một lát không?”

Với kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi thừa biết bản chất của ta, liền lùi lại hai bước, định đóng cửa.

Nhưng sắc mặt Giang Tình An bỗng chốc thay đổi, gương mặt xinh đẹp tràn đầy giễu cợt và hung ác.

Cô ta bất ngờ lao tới, rút ra một con dao găm từ sau lưng và đâm thẳng về phía tôi —

“Em theo đuổi thiếu gia nhà họ Phó bao lâu nay, vì sao cuối cùng lại là chị gả vào đó hưởng vinh hoa phú quý?”

“Giang Ngữ Hoàn, đã là đồ ngốc thì nên có một con tàn tật đi kèm mới xứng đôi!”

Tôi không kịp phòng bị, bị ta đẩy ngã.

Chỉ thấy ánh dao lóe lên, con dao nhọn đâm sâu vào bắp chân tôi!

Ngay sau đó, đầu tôi đập mạnh vào góc bàn trà, ý thức rơi vào hắc ám…

Lúc mở mắt ra lần nữa, thứ đập vào mắt là trần nhà trắng toát của bệnh viện.

Giang Tình An đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, đang lí nhí kể:

“Mẹ ơi, con thật sự không biết sao lại thành ra như . Con chỉ muốn chuyện với chị, ai ngờ chị lại bảo không muốn gả cho cậu Phó, rồi đột nhiên nhào tới đánh con.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...