Trọng Sinh 30 Ngày [...] – Chương 3

“Con sợ quá nên mới đẩy chị ra… không ngờ dao gọt trái cây trên bàn lại rơi xuống đâm trúng chị…”

Mẹ tôi lập tức dỗ dành ta: “Không sao đâu, không phải lỗi của con, là nó tự chuốc lấy!”

Tôi nằm yên trên giường, lòng chỉ còn lại một sự lạnh lẽo tĩnh lặng.

Giang Tình An thấy tôi tỉnh lại, lập tức bước tới nắm tay tôi: “Chị ơi, chị tỉnh rồi! Chị còn đau không?”

Vừa , ta vừa bóp tay tôi thật mạnh.

Chiêu này ta đã dùng từ bé đến lớn, ngụ ý cảnh cáo tôi phải cẩn thận lời .

Nhưng thật ra ta chẳng cần phải .

Tôi từng kể hết những chuyện ta vu oan và tôi cho bố mẹ nghe, họ chẳng tin lấy một lời, còn đánh tôi một trận.

Tôi gạt phắt tay Giang Tình An ra: “Không chạm vào tôi!”

Cô ta suýt ngã, may mà mẹ tôi kịp đỡ lấy. Bà trừng mắt quát tôi:

“Giang Ngữ Hoàn! Con lại phát điên gì nữa đây?!”

Tôi lạnh lùng bà, cả Giang Tình An.

“con cũng muốn hỏi đây. Con rốt cuộc có phải con ruột của bố mẹ không, sao các người đối xử với con và Giang Tình An khác nhau một trời một vực?”

Mẹ tôi há miệng định , nửa ngày chẳng câu nào.

Tôi khẽ nhếch mép khinh, thật ra tôi cũng chẳng mong gì câu trả lời.

Từ kiếp trước khi họ nghe lời Giang Tình An mà đẩy tôi vào bầy xác sống, trong lòng tôi, gia đình này đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

Tôi lạnh lùng lên tiếng đuổi người: “Tất cả ra ngoài cho tôi! Bây giờ tôi bổ sung thêm một điều kiện: trước ngày cưới không ai xuất hiện trước mặt tôi, đặc biệt là Giang Tình An. Nếu không, tôi sẽ không gả nữa!”

Mẹ tôi lập tức biến sắc, gương mặt Giang Tình An cũng giật nhẹ một cái.

Cô ta kéo tay mẹ tôi, giọng mang theo vài phần lo lắng: “Mẹ, chị ấy cứ tỏ vẻ không muốn gặp chúng ta, liệu có phải đang có âm mưu gì khác không?”

“Con nghe gần đây có tiểu thư nhà giàu nhân lúc đính hôn đã bỏ trốn ra nước ngoài, đến giờ gia đình vẫn chưa tìm …”

Nghe xong, sắc mặt mẹ tôi lập tức lạnh xuống.

Tôi cũng bất giác thấy tim thắt lại.

Tuyệt đối không thể để họ theo dõi tôi, nếu không sao tôi có thể tiếp tục xây dựng nơi trú ẩn?

“Nếu các người đã không tin tôi, cứ bắt tôi về đi. Đến lúc nhà họ Phó tới đón dâu, tôi sẽ cho họ biết người đáng lẽ gả qua đó là Giang Tình An.”

“Để xem nhà họ Phó sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện mình bị lừa!”

Nghe , sắc mặt mẹ tôi và Giang Tình An lại thay đổi lần nữa — lần này, trong ánh mắt ngoài sự căm ghét dành cho tôi còn lộ rõ cả nỗi sợ đối với nhà họ Phó.

“Mày giỏi lắm, lông cánh cứng rồi, còn dám uy hiếp tụi tao! Được thôi, mày không muốn gặp, tụi tao cũng chẳng thèm đến!

Nhưng nếu mày dám bỏ trốn hay dám em mày, thì tao sẽ bảo bố mày đánh gãy chân mày!”

Dứt lời, bà ta kéo Giang Tình An bỏ đi.

Nhìn bóng họ khuất dần, tôi mới thả lỏng bàn tay siết chặt nãy giờ, thở phào nhẹ nhõm.

May mà tôi đã cược đúng.

Nếu để Giang Tình An lừa tôi quay về nhà họ Ôn, thì mọi công sức đều tan thành mây khói.

Vài ngày sau, tôi ở lại bệnh viện tiếp tục dưỡng thương.

Hôm bên xây dựng bàn giao công trình, tôi gắng gượng rời viện.

Tôi kiểm tra kỹ từ trên xuống dưới — may mắn là ông thầu không hề cắt xén vật liệu khi tôi vắng mặt, chắc cũng vì sợ “em tâm thần từng người” của tôi trốn ra ngoài.

Tiễn ông thầu đi, tôi lập tức liên hệ với hàng chục siêu thị lớn trong thành phố để đặt hàng: gạo, dầu ăn, mì, thực phẩm tiện lợi, đồ hộp…

Mấy thứ này bảo quản lâu, đủ dùng trong nửa năm không thành vấn đề.

Tuy , rau củ và thịt tươi cũng phải có.

Tôi tiếp tục liên hệ với vài chợ đầu mối, mua sạch thịt heo, thịt bò, thịt cừu và rất nhiều rau xanh, tất cả đều cất trữ trong kho lạnh dưới tầng hầm.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Tôi suy nghĩ rồi quyết định cải tạo ban công tầng ba thành vườn rau, nên lại đi mua đủ loại hạt giống và phân bón.

Nhanh chóng, hai mươi ngày trôi qua.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày bùng phát dịch xác sống.

Trong thời gian đó, tôi mua thêm nhiều máy bay không người lái để quan sát khu vực xung quanh khi cần.

Tôi còn tìm người thu thập tin tức, lần theo manh mối để tiếp cận chợ đen — tại đó, tôi mua vài khẩu súng, vô số đạn và cả lựu đạn.

Không chỉ dùng để chống lại lũ xác sống, mà còn đề phòng những kẻ có ý đồ xấu với tôi.

Biệt thự giờ đây đã tôi xây dựng như một pháo đài — cái gì cần có đều có — khi nghĩ đến ngày tận thế cận kề, tôi vẫn không khỏi cảm thấy lo sợ.

Đêm đó, tôi lại mơ thấy cảnh bị lũ xác sống cắn xé trong kiếp trước.

Tôi choàng tỉnh, và bất chợt nghe thấy hệ thống báo trong biệt thự vang lên.

Có người đã lảng vảng bên ngoài trong một thời gian dài.

Tôi theo phản xạ cầm lấy khẩu súng, đi xuống tầng một kiểm tra camera.

Chỉ thấy Giang Tình An dẫn theo bố mẹ tôi đứng ngay trước cổng biệt thự, vì có hệ thống lưới điện nên họ không vào , Giang Tình An chỉ có thể hét lớn:

“Bố, mẹ, chị ấy ở trong này! Nhìn xem chị ấy xây dựng chỗ này thế nào đi, rõ ràng là định không bao giờ ra ngoài nữa!”

“Chị ấy từ đầu đến cuối chẳng hề có ý định gả cho nhà họ Phó! Chị ấy muốn chết cả nhà mình!”

Tôi chết sững — Giang Tình An sao tìm chỗ này?!

Bố tôi tức giận mạnh vào cánh cổng: “Giang Ngữ Hoàn! Ra đây ngay cho tao! Nếu mày không ra, tao sẽ người đến đập nát cái chỗ này!”

Tôi bước xuống lầu, đứng bên trong hàng rào họ, lạnh lùng :

“Tôi đã rồi, đến ngày cưới tôi sẽ tự đi, các người không cần nôn nóng thế.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...