Trọng Sinh Để Đòi [...] – Chương 2

Kiếp trước nghe thấy câu này, mừng rỡ vô cùng, ngỡ rằng giữa hai người đã có chuyển biến tốt, vội vàng gật đầu đồng ý.

Nhưng lần này, chỉ nhẹ nhàng đặt đũa xuống.

Trên đường về, đã đưa ra quyết định cho tương lai mình.

Cô buông đũa, kiên định : “Em định ra nước ngoài, đã nộp đơn xin học bổng của Đại học Harvard rồi.”

Vừa dứt lời, cả bàn ăn lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt Chu Thời Yến quét sang lạnh như băng, sắc nhọn như dao.

Ngón tay khẽ run lên, gượng gạo nở nụ : “Em muốn đi thế giới rộng lớn hơn.”

Cuối cùng, cha kế lên tiếng tan im lặng: “Con cái lớn rồi có lý tưởng riêng, chỉ cần Harvard nhận, nhà mình cũng nở mày nở mặt. Chú ủng hộ.”

Lời vừa dứt, Chu Thời Yến lạnh nhạt lên tiếng: “Con ăn xong rồi.”

Anh đứng dậy, tiếng ghế kéo lê trên sàn vang lên chói tai.

Trái tim Thẩm Vãn Du khẽ rung lên, ngẩng đầu hai người lớn: “Nhưng em vẫn sẽ tham gia kỳ thi đại học, coi như kết lại dấu chấm tròn cho quãng đời cấp ba.”

Thủ khoa đại học, nhất định phải giành lấy.

Cũng xem như là cú đáp trả sau cùng dành cho Chu Thời Yến.

Nhưng Thẩm Vãn Du không ngờ, bất ngờ lại đến nhanh như .

Đêm hôm đó, vừa tắm xong, đã nghe thấy bên ngoài phòng vang lên tiếng ồn ào.

Cô vội bước ra, vừa hay thấy cha kế đang bế mẹ ra khỏi nhà.

“Chú Chu, mẹ cháu sao ?”

Cha kế đáp: “Bà ấy đột nhiên nôn mửa liên tục, chắc là ngộ độc thực phẩm. Chú đưa đi bệnh viện, cháu và Thời Yến ở nhà.”

Tim siết chặt, kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này.

Cô định chạy theo thì bị một bàn tay bất ngờ giữ chặt cổ tay.

“Thi cử sắp đến rồi, phải ôn bài cho tốt, đừng có thêm rắc rối.”

Cô quay đầu lại, đụng phải ánh mắt cảnh cáo của Chu Thời Yến.

Tim đập dồn dập, giọng run rẩy: “Chu Thời Yến… là đúng không?”

Chu Thời Yến không phủ nhận, mà ghé sát tai thì thầm:

“Harvard? Du học? Nghe thật hấp dẫn.”

“Nhưng em xa như , nếu sau này mẹ em lại gặp chuyện, liệu em có kịp quay về không?”

Tiếng cơ xe ngoài sân dần xa, máu trong người Thẩm Vãn Du lạnh toát từng chút một.

Cô nghĩ đến cái chết thê thảm ở kiếp trước, không dám đem tính mạng mẹ ra đánh cược.

Đành nắm lấy lan can, cố giữ bình tĩnh: “Em sẽ hủy đơn xin học bổng, … đừng đến mẹ em nữa.”

Nghe , Chu Thời Yến , đưa tay vuốt tóc .

“Ngoan, về nghỉ đi. Ngày mai còn phải tham dự lễ thành niên.”

Nhưng Thẩm Vãn Du sao dám ngủ, ngồi đêm tối ngoài cửa sổ, cho đến khi trời dần sáng.

Lễ trưởng thành bắt đầu vào buổi chiều, sau nghi lễ là vũ hội.

Thẩm Vãn Du không dám lại gần Chu Thời Yến, từ sớm đã rời khỏi nhà.

Đến tiết mục phát biểu đại diện học sinh, Chu Thời Yến xuất hiện trong bộ vest xám nhạt, tựa như bạch mã hoàng tử trong mộng của mọi .

Thẩm Vãn Du nghe thấy đám nữ sinh xung quanh ríu rít bàn tán.

“Không biết điệu nhảy đầu tiên Thời Yến sẽ mời ai nhỉ? Là hoa khôi trường hay lớp trưởng?”

“Có khi là tớ đó? Cậu ấy từng với tớ mà. Dù sao cũng chắc chắn không phải Thẩm Vãn Du…”

Từng câu như từng mũi kim, đâm thẳng vào dây thần kinh của Thẩm Vãn Du.

Kiếp trước, từng ôm hy vọng hàn gắn quan hệ, chủ mời Chu Thời Yến khiêu vũ.

Nhưng ta lại bật lạnh lùng: “Cô xứng sao?”

Rồi quay người nhận lời mời của hoa khôi, để trở thành trò của cả buổi tiệc.

Kiếp này, Thẩm Vãn Du đương nhiên sẽ không tự rước nhục nữa.

Khi định rời khỏi lễ hội thì một giọng nam trong trẻo vang lên từ sân khấu:

“Tôi muốn mời em mình nhảy điệu đầu tiên.”

Lưng cứng đờ, quay đầu lại.

Chu Thời Yến đã bước xuống sân khấu, vươn tay về phía .

“Vãn Du, có vinh dự ấy chứ?”

Xung quanh, hoa khôi lớp hoa khôi trường đều bằng ánh mắt ghen tị.

Đám học sinh xôn xao: “Gì thế này? Không phải cậu ta ghét ấy lắm sao?”

“Có khi vì thế nên mới mời đấy, chứ mời ai cũng sẽ dính tin đồn, đằng nào hai người cũng là em…”

Thẩm Vãn Du cụp mắt, giấu đi nét châm chọc nơi đáy mắt, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tay .

“Được thôi… trai!”

m nhạc vang lên, hai người hòa vào vũ điệu giữa đại sảnh.

Các học sinh khác cũng lần lượt bước vào sàn nhảy.

Thẩm Vãn Du ngước gương mặt sắc nét trước mặt, lòng thoáng ngẩn ngơ.

Cô từng mong điệu nhảy đầu tiên của lễ trưởng thành sẽ là với Chu Thời Yến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...