Trọng Sinh: Một Đời [...] – Chương 2

Chương 2

Lần này ra ngoài, ta mang theo hai nữ ám vệ do Thái hậu ban cho, nha hoàn Thúy Nhi, cùng một nhóm người đã sớm bố trí bảo vệ âm thầm tại chùa Bình An.

Chiếc xe ngựa xa hoa rời thành, khi đi ngang qua tửu lâu liền thu hút không ít ánh mắt.

Trình Triết Nam cùng vài công tử trẻ tuổi đang uống rượu.

Nhìn thấy xe ngựa nhà Thẩm gia, ánh mắt hắn thoáng chút ngẩn ngơ.

“Xe ngựa nhà Thẩm gia thật hoa lệ.”

“Đúng , Thẩm gia là hoàng thương, tài lực dĩ nhiên không thể coi thường.”

“Trình huynh đang ? Lần trước huynh tham dự yến thọ của lão phu nhân Thẩm gia, có gặp đại tiểu thư Thẩm Chi Vi không?”

Trình Triết Nam thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt đáp:

“Không gặp.”

Chùa Bình An nằm giữa không gian thanh tĩnh.

Ta để Thúy Nhi ở lại, một mình dạo bước đến sau núi.

Dựa theo trí nhớ, ta tìm đến một sơn .

Bên trong truyền ra tiếng thút thít khe khẽ.

“Ai ở trong đó?”

Ta tránh nhành cây, cất tiếng hỏi.

Bên trong, tiếng thoáng ngừng, rồi bỗng nhiên bật ra tiếng khóc nức nở.

“Hức hức, hức hức.”

Ta nhanh chân bước vào, liền thấy một tiểu nương khoảng năm sáu tuổi, sắc mặt trắng bệch, đang cố bò về phía ta.

Dường như nàng đã rất lâu không ăn gì, thân thể yếu ớt vô cùng, bò vài bước liền ngã xuống đất.

Ta vội vàng bước tới, ôm lấy nàng.

“Tiểu nương, sao ?”

Tiểu nương nấc lên một tiếng, mở miệng, không phát ra âm thanh nào.

Phát hiện bản thân không thể chuyện, nàng khóc càng thêm thảm thiết.

Ta gấp gáp an ủi:

“Không sao đâu, có lẽ con bị kinh hãi. Đừng sợ, ta sẽ đưa con đi tìm đại phu, nhất định sẽ chữa khỏi.”

Tiểu nương ôm chặt lấy ta, thân thể gầy yếu run rẩy không ngừng.

Ta gắng sức ôm nàng, bước về hướng chùa Bình An.

Thúy Nhi đến tìm ta, vừa thấy bộ dáng nhếch nhác của ta liền kinh hô:

“Tiểu thư, đây… đây là…”

Nghe tiếng người lạ, tiểu nương càng run rẩy, sợ hãi chui vào lòng ta.

“Ta cứu nàng trong sơn . Ngươi đi chuẩn bị nước tắm và đồ ăn, rồi tìm đại phu đến khám cho nàng.”

Ta thấp giọng dặn dò.

Thúy Nhi vội vàng theo.

Sau khi giúp tiểu nương tắm rửa, ta đút cho nàng ăn chút đồ.

Định để đại phu xem cổ họng của nàng, hễ có người lạ đến gần, nàng lại sợ hãi, chui rúc vào lòng ta.

Thúy Nhi đành phải dẫn đại phu rời đi trước.

Đêm xuống, tiểu nương cuối cùng cũng thiếp đi.

Ta lặng lẽ bước ra ngoài.

Thúy Nhi tiến lên hỏi:

“Tiểu thư, tiểu nương đó nên xử lý thế nào?”

Ta cúi đầu trầm tư một lát, đáp:

“Chỗ này cách Thượng Kinh không xa.

Nhìn y phục nàng, có lẽ là tiểu thư của gia đình giàu sang nào đó.

Chắc hẳn nhà nàng đang tìm kiếm khắp nơi.

Ngươi hãy phái người trở lại Thượng Kinh dò hỏi, xem có nhà nào gần chùa Bình An lạc mất trẻ không.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Cẩn thận, đừng để kẻ khác lợi dụng cơ hội.” – Ta căn dặn.

Thúy Nhi gật đầu, lập tức đi sắp xếp.

Ba ngày liên tiếp, ta luôn ở bên chăm sóc tiểu nương.

Dẫn nàng đi lễ Phật, lo ăn lo uống, nàng cũng dần ổn định lại, không còn hoảng hốt.

Nàng đã viết nhũ danh của mình – Như Như.

Như Như không còn sợ hãi khi thấy Thúy Nhi nữa.

Ngày thứ tư, người mà chúng ta phái đi đã trở về, mang theo cả gia đình của Như Như – Tướng quân Cố, phu nhân Cố, và trưởng tử Cố Trường Minh.

Như Như vừa thấy mấy người họ bước nhanh vào cửa, theo bản năng bấu lấy cánh tay ta.

Sau khi rõ họ, nàng sững lại, rồi òa khóc nức nở, lao vào lòng Cố phu nhân.

“Như Như của ta!”

Cố phu nhân khóc đến nghẹn ngào, ôm chặt lấy tiểu nương:

“Mẫu thân có lỗi với con, đều là mẫu thân không tốt.”

Cố tướng quân, một hán tử gan dạ, cứng cỏi, cũng không cầm nước mắt.

Một tay ông ôm phu nhân, một tay run rẩy vuốt nhẹ đầu Như Như.

Thúy Nhi ghé sát tai ta, thì thầm:

“Tiểu thư, tiểu thư nhỏ nhà họ Cố trước đó bị lạc mất, gia đình họ tìm kiếm rất lâu.

Ban đầu, vì không nghe là nàng bị lạc ở gần chùa Bình An, nên chúng ta không để ý.

Về sau biết nàng khoảng năm sáu tuổi, người của chúng ta mới đến nhà họ Cố báo tin, không ngờ lại là thật.”

Ta khẽ gật đầu.

Ta đã biết Như Như là tiểu thư nhỏ nhà họ Cố.

Lần này chọn đến chùa Bình An, ngoài việc tránh né Trình Triết Nam và Mặc Vũ Nhu, ta cũng muốn thử xem có thể cứu nàng không.

Cố Trường Minh tiến đến trước mặt ta, dáng vẻ hiên ngang, đôi mắt lạnh lùng mà sâu sắc.

Hắn cúi đầu thật sâu:

“Thẩm tiểu thư, ơn lớn vạn lời cảm tạ không bằng.

Cô đã cứu muội muội của ta, ân này nhà họ Cố ghi nhớ suốt đời.

Ngày sau, nếu Thẩm tiểu thư cần, ta, Cố Trường Minh dù phải tan xương nát thịt, cũng sẽ không chối từ.”

Ta vội hoàn lễ, đáp:

“Cố thống lĩnh quá lời.

Chỉ là việc nhỏ, ai gặp cũng sẽ không ngoảnh mặt ngơ.”

Cố tướng quân và phu nhân cũng đã bình ổn cảm , cùng tiến lên cảm ơn ta.

Cố phu nhân lau nước mắt, nắm lấy tay ta:

“Thẩm tiểu thư, cảm tạ .”

Cố tướng quân tiếp lời:

“Những gì Trường Minh cũng là ý của cả nhà họ Cố.

Như Như là lão lai nữ, từ nhỏ đã chúng ta cưng chiều.

Nào ngờ bị người khác mưu , thất lạc bấy lâu, cả nhà ngày đêm lo lắng…”

Ông ngừng một chút, ta đầy chân thành:

“Thẩm tiểu thư, đa tạ .”

Ta dịu giọng :

“Tướng quân, phu nhân, thống lĩnh không cần quá lời.

Ta và Như Như có duyên.

Chỉ là nàng bị kinh hãi quá độ, không chịu để đại phu khám.

Hiện tại vẫn chưa , e rằng cần thời gian tĩnh dưỡng.”

Ta Như Như, ánh mắt tràn đầy thương.

Kiếp này, ta cứu Như Như, có lẽ cũng là thay đổi vận mệnh của nhà họ Cố.

Kiếp trước, thi thể của Như Như tìm thấy không lâu sau, ở núi gần chùa Bình An…

Cố phu nhân vì đau buồn trước cái chết của con út mà lâm bệnh nặng.

Chiến loạn nơi biên cương khiến phụ tử nhà họ Cố phải xông pha trận mạc.

Tướng quân Cố vốn đã kiệt sức, cuối cùng bỏ mạng nơi sa trường.

Sĩ khí quân đội nhà họ Cố suy giảm nghiêm trọng.

Cố Trường Minh dù xoay chuyển cục diện, chém đầu lĩnh địch, cũng bị trọng thương.

Trên đường hồi kinh, hắn đã không qua khỏi.

Phu nhân Cố nghe tin chồng con tử trận, thấy linh cữu thì lao vào, kết thúc cuộc đời mình.

Cả nhà họ Cố, trung liệt một đời, không một ai sống sót.

Gia đình họ Cố mang Như Như trở về kinh thành, tướng quân đã sắp xếp sẵn thái y đến phủ để chữa trị cho nàng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...