“Cứ có cảm giác là giáo dục sẽ coi trọng trở lại.”
Tiêu Cảnh Hành gật đầu, có vẻ cũng đồng .
“Nếu đúng là thì mình nên chuẩn bị sớm.”
Khi chúng tôi còn đang thảo luận về kế hoạch tương lai, dì Tống Mỹ Hoa tìm đến tôi.
“Thanh Hoan, có tin vui muốn với con.” – Dì với vẻ bí ẩn.
“Tin gì dì?”
“Ở tỉnh sắp thành lập một công ty xuất nhập khẩu, chuyên phụ trách các hoạt thương mại với nước ngoài.” – Dì hạ giọng –
“Dì có một người trong chính quyền tỉnh, có thể giúp tụi con xin một suất.”
Đây đúng là một tin cực kỳ lớn.
Xuất nhập khẩu là một trong những ngành siêu lợi nhuận trong giai đoạn đầu cải cách mở cửa.
Nếu có thể giành quyền kinh doanh, chẳng khác nào nắm một cái máy in tiền.
“Cần điều kiện gì ạ?” – Tôi hỏi ngay.
“Phải có đủ tiềm lực tài chính và mối quan hệ chính quyền.” – Dì trả lời –
“Tiền thì bọn mình có rồi, còn quan hệ… thì phải nhờ tụi con lo.”
Tôi quay sang Tiêu Cảnh Hành, lập tức gật đầu ra hiệu đã hiểu.
“Chuyện quan hệ cứ để lo.” – Anh đầy tự tin –
“Anh vẫn còn vài mối quen biết trong Tỉnh ủy.”
Nửa tháng sau, đơn xin thành lập của chúng tôi phê duyệt.
Công ty Xuất nhập khẩu Hoa Mỹ chính thức thành lập, với số vốn đăng ký lên tới một triệu đồng — trở thành doanh nghiệp thương mại tư nhân lớn nhất trong tỉnh vào thời điểm đó.
Tin tức vừa lan ra, cả giới kinh doanh chấn .
Không ít người bắt đầu tôi — một nữ doanh nhân trẻ tuổi — bằng con mắt hoàn toàn khác.
“Giám đốc Tống đúng là tài năng thật!”
“Mới hai mấy tuổi mà thành tựu thế này, không đơn giản đâu nha!”
“Nghe ấy vẫn còn độc thân, không biết có cơ hội không…”
Những lời bàn tán ấy cuối cùng cũng truyền đến tai Cố Bắc Thần — và khiến càng thêm đau đớn.
Anh không ngờ sau khi rời khỏi mình, tôi không những không sa sút, mà lại càng thành công rực rỡ.
Còn bản thân , vì tâm trạng tệ nên công việc liên tục bị ảnh hưởng, thậm chí còn bị cấp trên phê bình nhiều lần.
“Bắc Thần, dạo này cậu bị sao ?” – Chính ủy gọi vào phòng chuyện –
“Trạng thái việc rất kém đấy.”
“Không có gì đâu, chắc là do mệt quá.” – Cố Bắc Thần miễn cưỡng đáp.
“Có phải do chuyện gia đình không?” – Chính ủy hỏi đầy quan tâm –
“Tôi nghe cậu ly hôn rồi à?”
Cố Bắc Thần gật đầu, không muốn nhiều.
“Thanh niên mà, chuyện cảm cũng dễ hiểu thôi.” – Chính ủy vỗ vai –
“Nhưng công việc và cuộc sống phải tách bạch. Không thể vì việc riêng mà ảnh hưởng đến nhiệm vụ .”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ điều chỉnh lại.”
“Thế thì tốt. À, nghe vợ cũ của cậu dạo này kinh doanh thành công lắm nhỉ?”
Câu hỏi đó đâm trúng chỗ đau trong lòng Cố Bắc Thần.
“Đúng , ấy rất giỏi.” – Anh miễn cưỡng thừa nhận.
“Thế sao lại ly hôn? Người phụ nữ như đâu dễ tìm?” – Chính ủy không hiểu.
Cố Bắc Thần khổ, không trả lời.
Phải rồi…
Người phụ nữ như thế thật sự không dễ tìm.
Đáng tiếc là… lúc có , lại không biết trân trọng.
Giờ có hối hận cũng đã quá muộn rồi.
Ở một phía khác, cuộc sống của Giang Nam Yến cũng chẳng dễ dàng gì.
Từ sau khi tôi và Cố Bắc Thần ly hôn, ta vẫn luôn chờ đợi một cơ hội.
Thế , thái độ của Cố Bắc Thần với ta lại ngày càng lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý định tiến thêm một bước nào.
“Anh Bắc Thần, … có phải vẫn còn nhớ chị Thanh Hoan không?” – Cô ta thăm dò.
“Không có chuyện đó.” – Cố Bắc Thần phủ nhận.
“Vậy tại sao cứ hay thẫn thờ như ?”
“Áp lực công việc lớn.”
Giang Nam Yến không tin lời giải thích đó, cũng không dám hỏi thêm.
Cô ta cảm nhận tâm trạng của Cố Bắc Thần lúc này rất phức tạp, như thể đang hối hận điều gì đó.
Điều này khiến ta cảm thấy bất an.
Nếu Cố Bắc Thần thực sự hối hận vì đã ly hôn, thì cơ hội của ta gần như không còn.
Nghĩ đến đây, Giang Nam Yến quyết định chủ tấn công.
Cô ta bắt đầu cố xấu tôi trước mặt Cố Bắc Thần.
“Anh Bắc Thần, em nghe chị Thanh Hoan bây giờ đang ăn kinh doanh?”
“Ừ, đúng .”
“Nhưng bây giờ có phải nhà nước đã cho phép cá nhân buôn bán đâu? Chị ấy không sợ bị lôi thôi à?”
Sắc mặt Cố Bắc Thần hơi biến đổi.
“Cô ấy có công ty hợp pháp.”
“Hợp pháp?” – Giang Nam Yến nhạt –
“Anh thật sự tin công ty của chị ấy là hoàn toàn hợp pháp sao?”
“Ý em là gì?”
“Em nghe công ty của chị ấy có rất nhiều vấn đề, chỉ là bên ngoài trông có vẻ hợp pháp thôi.” – Cô ta cố lập lờ –
“Anh Bắc Thần, phải cẩn thận, đừng để bị liên lụy.”
Những lời này như gieo một hạt giống ngờ vực vào lòng Cố Bắc Thần.
Anh bắt đầu hoài nghi liệu công việc ăn của tôi có thực sự hợp pháp không.
Nếu tôi thật sự đang trái pháp luật… có nên khuyên tôi dừng lại?
Hay là… nên đi tố cáo?
Ý nghĩ này một khi xuất hiện, liền như cỏ độc bám rễ sâu trong lòng , ngày càng lớn dần.
Bạn thấy sao?