Mặt trời không bao giờ thuộc về bùn lầy, dù có bị mây đen che khuất, thì một ngày kia cũng sẽ lại tỏa sáng.
“…Vâng, dì. Con nghe lời dì.”
Sau đó, Thẩm Như Mặc dẫn đi mua sắm đủ thứ.
Từ quần áo đến đồ dùng cá nhân, mọi thứ đều chuẩn bị chu đáo.
Hứa Tri Hạ cảm nhận rõ rệt thương mà bao năm rồi không chạm tới— thương của một người mẹ.
Từ nay về sau, không còn là một đứa trẻ mồ côi nữa.
Cả ngày hôm đó, hai dì cháu tay xách nách mang đầy đồ, trở về nhà trong tâm trạng vô cùng phấn khởi.
“Tri Hạ, từ giờ con cứ yên tâm sống ở nhà dì. Chờ đến khi con lập gia đình thì hãy chuyển ra ngoài.”
“Dì à, dì thật sự quá tốt với con rồi…”
Đôi mắt Hứa Tri Hạ ngân ngấn nước.
“Vậy thì con hãy chăm chỉ học hành, thi đỗ đại học xem như là cách báo đáp dì rồi, không?”
Thẩm Như Mặc xoa đầu một cách dịu dàng.
“Dạ. Con nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Thẩm Vũ cũng mỉm :
“Em Tri Hạ, em yên tâm, chuyện ôn thi đại học cứ để lo.”
Sau đó, Hứa Tri Hạ toàn tâm toàn ý lao vào học tập.
Những kiến thức đã rời xa nhiều năm dần dần sống lại trong đầu. Cô học như kẻ đói khát tìm thấy nguồn sống, không ngừng hấp thu từng chút một.
Có thêm sự kèm cặp của Thẩm Vũ, tiến bộ chóng mặt.
Những gì người khác cần nửa năm để học, chỉ cần một tháng là nắm vững.
Ngay cả Thẩm Vũ cũng phải khen thông minh xuất chúng, thi đỗ đại học chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng Hứa Tri Hạ không tự mãn, vẫn tiếp tục học ngày học đêm, ôn tập đến khuya, không bỏ sót một kiến thức nào.
Với , mỗi giây phút trong cuộc đời thứ hai này đều vô cùng quý giá.
Nhìn thấy sự nỗ lực và thông minh của , Thẩm Như Mặc vừa vui mừng vừa .
Năm đó, gia đình họ Thẩm từng bị cuốn vào một cơn sóng gió lớn, cả nhà gần như tan nát.
Bà thậm chí còn không kịp gặp chị lần cuối.
Nhà chồng của chị cũng bị vạ lây, gia cảnh tan hoang.
Hứa Tri Hạ còn quá trẻ mà đã phải xuống nông thôn cải tạo, cả gia đình mỗi người một nơi, ly tán.
Giờ đây, bé ấy đã sống sót trở về. Cô là người thân duy nhất còn lại của Thẩm Như Mặc, và cũng đã quay về bên bà.
Từ nay trở đi, sẽ chỉ còn những ngày tháng tốt đẹp.
14
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Dư Kiến Quốc là muốn đi tìm Hứa Tri Hạ.
Nhưng Chu Lan Anh đã kéo tay ta lại…
“Kiến Quốc, cái con đàn bà lẳng lơ ấy, còn định đi tìm nó gì? Nó mắt cao hơn đầu, xem thường dân quê như chúng ta, giờ thì hay rồi, về lại thành phố sống sung sướng rồi. Loại đàn bà như , nhà họ Dư chúng ta không cần! Sau này cứ sống yên ổn với Thúy Liên đi là rồi.”
“Má!” – Dư Kiến Quốc quát lớn một tiếng.
“Má thế là có ý gì? Tri Hạ là vợ con, con nhất định phải đi tìm ấy về.”
Hà Thúy Liên đứng bên rơm rớm nước mắt.
“Anh cả, có phải chị dâu giận em nên mới bỏ đi không? Nhưng em thật sự chẳng gì cả… chẳng lẽ chị ấy không thể bao dung em sao? Chị ấy… có phải hơi tính toán quá rồi không?”
Lần này, Dư Kiến Quốc không còn lên tiếng an ủi như những lần trước nữa.
Anh chỉ nhàn nhạt :
“Không liên quan đến em. Là Tri Hạ giận . Anh phải tự mình xin lỗi ấy.”
Chu Lan Anh lập tức đóng sập cửa lại.
“Xin lỗi cái gì mà xin lỗi? Con đâu có sai! Để lại dòng máu cho em trai con là chuyện nên . Nếu không dưới suối vàng nó thành hồn dã quỷ, ai hương khói cho nó? Đứa con tội nghiệp của má ơi, con chết thảm quá, má sống sao nổi đây…”
Bà ta lại bắt đầu gào khóc. Nhưng lần này, Dư Kiến Quốc nghe mà lòng bứt rứt không yên.
Quả thật, lúc đầu chỉ muốn hoàn thành “nghĩa vụ” cho em trai nên mới nghe theo bố mẹ, cùng Hà Thúy Liên qua lại.
Nhưng tất cả chỉ là trách nhiệm. Anh chưa từng nghĩ có cảm với Thúy Liên.
Cho đến khi nghĩ lại mấy ngày vừa qua, cả ngày lẫn đêm đều chìm đắm trong thân thể ta… những chuyện mình đã thật sự khiến vô cùng ân hận.
Thì ra, đã tổn thương Hứa Tri Hạ nhiều đến , mà bản thân lại chẳng hay biết.
Là sai rồi.
Sai một bước, sai cả đời.
Ngay từ đầu không nên đồng ý chuyện “cưới hai vợ”.
Chuyện như , có thể không là gì trong mắt người quê, với một lớn lên trong môi trường thành thị như Hứa Tri Hạ thì đó là điều không thể chấp nhận.
Việc của khác nào đổ muối lên trái tim ?
Giờ phút này, Dư Kiến Quốc chỉ mong có thể lập tức chạy đến trước mặt Tri Hạ, để tát cho mấy cái thật mạnh.
“Má, đừng khóc nữa. Con nhất định sẽ tìm Tri Hạ, ấy là vợ con, điều đó không thể thay đổi.”
Chu Lan Anh khinh miệt:
“Cái con gà mái không biết đẻ ấy có gì hay? Cưới bao năm rồi mà bụng vẫn lép kẹp.”
Dư Kiến Quốc rút từ trong túi ra tờ giấy khám thai, ném cho mẹ.
Giọng u ám:
“Tri Hạ từng mang thai… ấy đã rồi.”
“Cái gì?! Con Hứa Tri Hạ đó dựa vào đâu mà dám con cháu nhà họ Dư chúng ta? Con đàn bà thất đức đó, má nhất định không tha cho nó!”
Chu Lan Anh cầm tờ giấy lên, nghiến răng ken két.
Dư Kiến Quốc nghiêm mặt:
“Sau này má bớt can thiệp đi. Đợi con tìm Tri Hạ, không ai trong nhà phép ức hiếp ấy nữa.”
Hà Thúy Liên nức nở rấm rứt:
“Anh cả… còn em thì sao? Anh cũng bỏ mặc em luôn sao?”
Dư Kiến Quốc người phụ nữ phong , đã từng mang đến cho vô số khoái lạc, trong lòng vẫn có phần luyến tiếc, cuối cùng vẫn cứng rắn:
“Thúy Liên, giờ em đã có con, cũng đã có chỗ dựa. Từ nay về sau, mỗi người một cuộc sống. Anh sẽ giúp em nuôi con, những chuyện khác… thì không thể tiếp tục nữa.”
Hà Thúy Liên nghe xong, cắn môi đầy uất ức, trong mắt toàn là căm hận.
Tốt lắm Dư Kiến Quốc, dùng xong là định đá tôi đi? Không dễ đâu!
Tối hôm đó, Dư Kiến Quốc đang thu dọn hành lý thì Hà Thúy Liên uốn éo bước vào.
“Anh cả, chuẩn bị đi tìm chị dâu hả?”
“Ừ, mai đi.”
“Vậy để em giúp sắp đồ nha, đàn ông mà, mấy việc này gì biết đâu mà .”
Hà Thúy Liên cúi người thu dọn từng món quần áo, thỉnh thoảng còn cố áp sát vào người .
Dư Kiến Quốc vô thức nuốt nước bọt khi cảm nhận cơ thể đầy đặn đó áp sát vào mình.
Anh nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng đẩy ra:
“Thúy Liên, thôi, để tự là .”
Nhưng Hà Thúy Liên lập tức ôm chầm lấy :
“Anh cả, nếu định đi tìm chị dâu, thì… hãy cho em một lần cuối cùng đi. Em thật sự không nỡ rời xa … Em sợ… sợ rằng sau này sẽ không quan tâm em nữa…”
Dư Kiến Quốc giật mình, cả cơ thể bỗng dâng lên một luồng nóng ran.
Nhưng đúng lúc ấy, gương mặt của Hứa Tri Hạ lại chợt hiện lên trong đầu .
Anh cứng người, cố gắng đẩy Hà Thúy Liên ra.
Bạn thấy sao?