3
Tôi không thể tin nổi, chết lặng ta.
Kiếp trước, ta chưa từng ra mấy lời như thế này!
Tôi kích chen qua đám người, lao tới túm lấy cổ áo ta: “Rốt cuộc là ai? Sao lại biết những chuyện đó?!”
Sở Tước mắt đỏ hoe trong chớp mắt:
“Phó tổng Giang, chuyện chị âm thầm đổi địa điểm team building từ Tam Á thành hoang đảo, tôi đã không còn trách chị nữa, sao chị vẫn cứ nhằm vào tôi?”
Một câu này lập tức châm ngòi cơn phẫn nộ của cả đám người!
“Giang Lộc Khê, đúng là thứ khốn nạn! Muốn chết thì tự mà đi, lôi chúng tôi theo gì?!”
“May mà có thư ký Sở là Nữ hoàng tinh linh che chở, chúng ta mới sống sót tới giờ!”
“Đánh chết ta đi! Nếu không nhờ thư ký Sở bảo hộ, bây giờ chúng ta đều thành xác chết cả rồi!”
Những cú đá rơi xuống người tôi không hề báo trước!
Tôi co người lại, ôm đầu cố che chắn, hét khàn cả cổ: “Không phải tôi! Thật sự không phải tôi mà…”
Bạn trai tôi bước lên, vung tay gạt đám người ra:
“Đúng , tất cả là lỗi của Giang Lộc Khê. Chính ta là người đầu tiên đề nghị tôi tổ chức chuyến đi sinh tồn trên đảo.”
“Nói là sẽ kích thích hơn, tôi từ chối. Không ngờ ta lại tự tiện đổi lịch trình. Vì nghĩ ta là tôi nên tôi không gì, bây giờ ta cứ nhằm vào thư ký Sở, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.”
“Giang Lộc Khê, chia tay đi!”
Sở Tước lập tức bước tới chắn trước mặt tôi, mặt đầy hoảng hốt:
“Nếu thật sự muốn trách thì hãy trách tôi. Là tôi lỡ miệng sai, thật ra không phải phó tổng Giang đổi kế hoạch, là tôi đổi.”
“Các chị đừng trách phó tổng Giang nữa.”
“Còn về mảng sinh tồn hoang dã, dù chị ấy hay hỏi tôi vài điều liên quan, phần lớn là chị ấy tự , tôi chỉ là người đứng tên mà thôi.”
Đám đồng nghiệp nghe xong đều thương xót Sở Tước vô cùng:
“Thư ký Sở, bị con tiện nhân đó lợi dụng rồi!”
“Đúng thế, quá hiền lành nên mới bị Giang Lộc Khê lừa dối, đúng là ghê tởm!”
“Nếu không phải vì thư ký Sở cố sống cố chết cầu xin cho , chúng tôi đã đánh chết hai người rồi!”
Sở Tước đợi mọi người trút giận xong, mới nhẹ nhàng lên tiếng, giọng ngọt như mật:
“Được rồi, mọi người đều là người một nhà cả mà. Trời sắp mưa to rồi, chúng ta mau cùng nhau đi tìm thêm vật tư thôi.”
Cô ta ngồi xổm trước mặt tôi, nắm lấy tay trái tôi, ra vẻ rộng lượng độ lượng:
“Phó tổng Giang, tất cả là lỗi của tôi, để tôi đỡ chị dậy.”
Tôi ghê tởm hất tay ta ra.
Cô ta lập tức giả vờ kêu lên một tiếng yếu ớt, lảo đảo ngã ngửa ra sau.
Mọi người lập tức ùa tới, ánh mắt căm phẫn như thể tôi vừa phạm tội tày đình.
Tôi đứng dậy, lạnh:
Đúng , sắp mưa to rồi.
Kiếp trước, bọn họ bị giày vò trong mưa gió suốt hai ngày, còn tôi thì vất vả ra ngoài đặt bẫy bắt hải sản.
Sóng biển lúc nào cũng cuộn lên từng đợt cao hơn cả người, có lần suýt nữa đập tôi thẳng xuống biển!
Mấy chục con người chỉ trông vào chút hải sản sao đủ ăn? Tôi lại một mình thêm vài cái bẫy để bắt thỏ rừng.
Tay cầm dao, đơn độc đối mặt với lợn rừng.
Toàn thân đầy thương tích, cuối cùng công lao lại bị gán hết cho Sở Tước!
Nực đến phát tức.
Đám đồng nghiệp hết lời chỉ trích, câu nào cũng độc địa:
“Thư ký Sở, đừng bênh vực ta nữa.”
“Đúng thế, con tiện nhân này không xứng đáng che chở!”
“Đuổi ra ngoài! Mặc ta sống chết! Tàu cứu hộ do thư ký Sở gọi, không cho ta đi cùng!”
“Đúng! Đuổi đi! Loại vô dụng như ta chỉ tổ lãng phí lương thực!”
Tôi hét lên: “Không cần các người đuổi, tôi tự đi!”
Sở Tước đột nhiên đỏ mắt, níu lấy tay tôi, cố giữ tôi lại:
“Phó tổng Giang, kỹ năng sinh tồn của chị đã quá lỗi thời, hành một mình rất nguy hiểm. Vì an toàn của chị, tôi không thể để chị rời đi.”
Tôi không thèm để tâm, xoay người rời đi.
Sở Tước rất muốn đuổi theo giữ tôi lại, đã bị những người khác cản lại.
Tôi sải bước đi thẳng vào rừng rậm.
Đã thì cứ để họ tin tưởng vào cái gọi là “Nữ hoàng tinh linh” của họ đi.
Mưa to ngày mai, vật tư cần thiết, tàu cứu hộ ba ngày sau — tất cả, cứ để Sở Tước lo liệu!
4
Bạn trai tôi sải bước chặn trước mặt, giọng chất vấn đầy tức giận:
“Giang Lộc Khê! Thư ký Sở đã đến nước đó rồi, sao vẫn còn muốn đi? Cô ấy rốt cuộc chọc giận chỗ nào mà cứ nhằm vào ấy mãi ?”
Tôi chẳng có tâm trạng đôi co với ta.
Cơn mưa lớn sắp ập đến, kèm theo cả gió giật mạnh — nếu không chuẩn bị kỹ, tôi hoàn toàn có thể mất mạng trong trận mưa này!
Tôi đẩy phắt người trai cũ ra, lạnh lùng :
“Chu Tự Bạch, vừa chia tay, tôi đồng ý.”
“Nếu các người còn sống mà quay về , nhớ giúp tôi nộp đơn xin nghỉ việc.”
Liếc bầu trời, tôi lập tức chạy nhanh khỏi đó.
Sở Tước định đuổi theo, bị Chu Tự Bạch cản lại:
Bạn thấy sao?