Trong trường có không ít học gia cảnh khá giả, cũng có rất nhiều xuất thân từ tầng lớp bình dân. Thế là tôi thẳng thắn : “Bố em là công nhân, sức khỏe không tốt lắm, em muốn giúp bố giảm bớt gánh nặng ạ.”
Giáo sư Lâm gật đầu, : “Thế này, phòng thí nghiệm của tôi cần người giúp việc, công việc khá lặt vặt, sẽ có thù lao, em có muốn tham gia không?”
Phòng thí nghiệm đó quả là thiên đường trong mơ của những người toán học! Giáo sư bảo tôi đi ? Lại còn có thù lao?! Tôi phấn khích đến mức không biết phải gì!
“Em cảm ơn, em cảm ơn Giáo sư!”
Đến năm tư đại học, vì thành tích xuất sắc, nhà trường cho phép tôi ở lại trường giảng viên. Cuối cùng, tôi cũng đã dựa vào nỗ lực của bản thân, trở thành một thành viên đầy tự hào của đội ngũ giảng viên Đại học Bắc Kinh!
Bốn năm thời gian vội vã trôi qua. Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp, đồng thời còn gặt hái tươi đẹp.
Người mà tôi hẹn hò chính là Lý Dao, học cùng lớp. Lý Dao là người Thủ đô, gia cảnh ấy rất tốt, nhân phẩm thuần lương. Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại trường giảng dạy, còn ấy phân công vào vị trí công chức.
[ – .]
Quá trình nhau của chúng tôi khá lãng mạn. Khi tôi hằng ngày nịnh nọt giáo viên, mong muốn có cuốn sách tham khảo kia, Lý Dao đã ý đến một tôi bình thường giữa bao người. Trong những lần tiếp hàng ngày sau đó, tôi dần dần bước vào trái tim ấy. Sau này, Lý Dao vì muốn tỏ với tôi, đã nhờ vả không ít mối quan hệ, giúp tôi có cuốn sách tham khảo đó. Nhưng đúng vào ngày ấy hẹn gặp tôi, Giáo sư Lâm đã đưa sách cho tôi rồi. Khi tôi khoe cuốn sách đó với ấy, Lý Dao dở khóc dở , rồi lại lấy ra một cuốn y hệt từ cặp sách!
Ngày hôm đó đặc biệt ý nghĩa, vì hai cuốn sách duy nhất trong thư viện đều đã nằm trong tay tôi. Lúc đó tôi mới biết tấm lòng của Lý Dao. Sau hai năm ở bên nhau, chúng tôi tâm ý tương thông, đầu ý hợp, hẹn nhau tốt nghiệp là sẽ kết hôn.
Trong bốn năm này, tôi chưa bao giờ lơ là sức khỏe của bố mình. Trong thời gian đại học, tôi còn đưa ông ấy đến Bệnh viện Thủ đô kiểm tra sức khỏe hai lần. Có lẽ là do kiếp này phòng ngừa tốt, bố tôi vẫn không hề phát bệnh, cơ thể vẫn khá cường tráng. Giờ tôi đã tốt nghiệp, tìm công việc lý tưởng, lại còn sắp đưa Lý Dao về nhà ra mắt gia đình. Bố tôi vui đến mức không biết gì, gần như muốn cảm mà khóc òa lên.
Nhưng khi tôi và Lý Dao vừa về đến nhà, người mở cửa lại là… mẹ tôi. Bốn năm không gặp, mẹ tôi đã già đi không ít. Bà ta mặt mày tươi , cứ như chưa từng rời đi, nhiệt thân mật với chúng tôi: “Tĩnh Tĩnh về rồi! Mau vào đi con. Ấy, đây là Tiểu Lý đó hả? Trông phong độ thật!”
Mẹ tôi sao lại ở nhà? Bấy lâu nay, chuyện gia đình tôi chưa từng giấu Lý Dao. Lý Dao cũng ngây người, khẽ dùng ánh mắt hỏi tôi. Tôi đành kéo bố ra ngoài, hỏi: “Chuyện gì thế này? Bà ấy sao lại đến?”
Chuyện của mẹ tôi và Lâm Kiều mấy năm nay, tôi cũng có nghe . Sau khi tôi đi học đại học, Lâm Kiều bắt đầu ôn thi lại. Thời này không có trường chuyên để ôn thi lại, nên Lâm Kiều chỉ có thể tự học ở nhà. Như , hiệu quả học tập đã giảm sút đáng kể, chưa kể những người có ý chí kém cũng rất khó mà kiên trì . Vì , đến năm thứ hai, Lâm Kiều trượt đại học. Đây là điều tôi đã lường trước.
Thế mà dù , mẹ tôi vẫn chiều Lâm Kiều, để ta tiếp tục ôn thi lại. Người của ủy ban phường gần đó đều đến khuyên: “Cũng thi thử một lần rồi, nên đi đi thôi! Kẻo không có nơi để đăng ký quan hệ nhân sự!”
Lâm Kiều sống c.h.ế.t không chịu. Tôi đã đỗ Đại học Bắc Kinh, trở thành người thành công trong mắt mọi người. Làm sao ta có thể sống kém hơn tôi chứ? Thế là ta lại thi thêm một năm nữa. Thế , “Bà lão tám mươi ăn Tết, năm sau kém năm trước”, cuối cùng, tổng điểm các môn cộng lại còn chưa hai trăm điểm. Cho đến năm ngoái, Lâm Kiều mới đành phải bỏ cuộc. Cô ta ký sinh trùng ăn bám bao năm, căn bản không có tâm trí việc, chỉ muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt mà gả đi. Thế là ta đề nghị với mẹ tôi rằng phải tìm cho ta một đối tượng. Người đó phải là trí thức, có công việc ổn định, nhà chồng ít chuyện, sau khi kết hôn có thể để ta ở nhà thiếu phu nhân. Kèm theo một điều kiện nữa, người này tốt nhất là người Thành phố, có thể đưa ta về Thành phố hưởng phúc.
Bạn thấy sao?