Trọng Sinh Những Năm [...] – Chương 15

Chương 15

32

Đối mặt với lời khuyên đầy chân thành của cha, Kỷ Cảnh Hoài khẽ nhíu mày. Những vấn đề ấy không phải chưa từng nghĩ đến. Chỉ là hiện tại Tô Vãn Từ và Tô Gia Hào còn quá nhỏ, nếu không để bọn họ ở lại nhà chăm sóc thì thật sự không yên tâm.

Anh mím môi: “Ba, những gì ba con đều hiểu. Trước khi quay lại đơn vị, con sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Ba Kỷ chậm rãi ngồi xuống: “Tối qua ba với mẹ con đã bàn rồi. Gia Hào còn nhỏ, cần người chăm sóc nên sẽ để ở lại nhà. Còn Vãn Từ, tạm thời đưa tới chỗ dì họ của con.”

Kỷ Cảnh Hoài lập tức lắc đầu từ chối: “Không !”

Chưa đến chuyện tách hai chị em Tô Vãn Từ ra, dì họ kia từ trước đến nay trọng nam khinh nữ, mà giữa họ với Tô Vãn Từ cũng chẳng có quan hệ máu mủ gì. Nếu ở đó bị ức hiếp, sẽ không kịp trở tay.

Biết con lo lắng gì, ba Kỷ khẽ trầm giọng trấn an: “Con yên tâm, ba sẽ dặn dò dì con chăm sóc Vãn Từ tử tế, mỗi tháng cũng sẽ gửi tiền chu cấp, tuyệt đối không để con bé chịu thiệt.”

Thế , bất kể ba gì, Kỷ Cảnh Hoài cũng kiên quyết lắc đầu: “Dù thế nào, con cũng không đồng ý!”

Bất cứ quyết định hay khả năng nào khiến Tô Vãn Từ phải chịu thiệt thòi, đều không cho phép.

Ba Kỷ “bịch” một tiếng đứng bật dậy, trách mắng: “Con đấy! Nhất định cứ phải đối đầu với ba phải không? Năm đó con giấu cả nhà lén chạy đến Hoài Đông nhập ngũ, ba cũng cắn răng chịu rồi. Con bảo ba đưa Vãn Từ và Gia Hào về nuôi, ba cũng theo. Giờ con con thích Vãn Từ, ba mẹ cũng không phản đối. Nhưng con có thể nghĩ giúp ba một chút, nghĩ cho cái nhà này một chút không?”

Giọng ba Kỷ quá lớn, ngoài phòng khách Tô Vãn Từ nghe thấy rõ mồn một, album ảnh trong tay rơi “bộp” xuống sàn.

Cô ngẩn người cánh cửa phòng sách, vẻ mặt đầy sững sờ.

Là vì … mà bác trai và Cảnh Hoài cãi nhau sao?

Tô Vãn Từ cúi người nhặt lại album ảnh, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó chậm rãi bước về phía thư phòng.

“Con đâu phải không biết giờ cấp trên vì chuyện ‘Cách mạng Văn hóa’ mà rối như canh hẹ, ba đang ngồi vị trí đó, chỉ sơ suất một chút là cả nhà gặp họa. Con định để người ta đồn thổi rằng Bí thư tỉnh ủy như ba nuôi một nhi thành vợ cho con trai sĩ quan quân khu à?”

Nghe đến đây, sắc mặt Tô Vãn Từ lập tức trắng bệch.

“Nuôi vợ từ bé”…?

Trong mắt Kỷ Cảnh Hoài cũng thoáng hiện vẻ tức giận, giọng vẫn bình tĩnh, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Còn một cách nữa. Khi con quay lại đơn vị sẽ đưa cả Vãn Từ và Gia Hào theo. Lấy danh nghĩa thân nhân quân nhân, tạm thời ở lại quân khu.”

Không ngờ lại , ba Kỷ vừa giận vừa bất lực: “Con sao mà cứ cứng đầu như thế chứ?”

Kỷ Cảnh Hoài không đáp. Anh biết cha mình không thể hiểu cảm của .

Bởi vì những điều từng trải qua… quá hoang đường, quá khó tin. Nhưng có đủ tự tin để bảo vệ tốt cho Tô Vãn Từ và Tô Gia Hào.

“Ba, con biết ba thật lòng muốn tốt cho con. Nhưng xin ba hãy tin con, con sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.” Kỷ Cảnh Hoài một cách nghiêm túc, giọng trầm ổn.

Ba Kỷ con, lông mày nhíu lại, khẽ thở dài một hơi: “Tự con suy nghĩ cho kỹ đi.”

Kỷ Cảnh Hoài xoay người mở cửa, vừa bước ra thì ánh mắt liền chạm phải ánh cứng đờ của Tô Vãn Từ đang đứng ngay bên ngoài.

Nhìn gương mặt tái nhợt của , tim lập tức trầm xuống.

Cô đã nghe thấy rồi?

Ba Kỷ cũng giật mình, trong mắt không giấu nổi hối hận — vừa rồi giọng ông quả thật là lớn quá mức…

Tô Vãn Từ hoàn hồn lại, theo bản năng lùi về sau hai bước: “Xin, xin lỗi!”

Dứt lời, quay đầu bỏ chạy như trốn chạy khỏi một cơn ác mộng.

“Vãn Từ!”

Kỷ Cảnh Hoài sắc mặt đại biến, vội vã đuổi theo.

Nhìn thấy cảnh đó, ba Kỷ đỡ trán thở dài: “Cái nhà này… đúng là loạn cả lên rồi…”

Gió lạnh cắt da.

Tô Vãn Từ cứ thế cắm đầu chạy như một con ruồi mất phương hướng, trong tai vẫn vang vọng từng câu từng chữ ba Kỷ , hốc mắt cũng đỏ bừng lên.

Quả nhiên… ở lại đây, sớm muộn gì cũng phiền phức cho Cảnh Hoài, và cho cả nhà họ Kỷ…

Bỗng nhiên —

Tiếng còi xe chói tai vang lên, khiến Tô Vãn Từ giật mình dừng phắt lại.

Cô hoàn hồn, mới phát hiện bản thân đã chạy ra giữa lòng đường. Cùng lúc đó, một chiếc xe Hồng Kỳ đang lao tới từ phía đối diện, trực diện đâm về phía !

“Vãn Từ——!”

33

Tiếng gào khản đặc của Kỷ Cảnh Hoài vang lên trong gió, kế đó là một cái ôm thật chặt kéo lấy thân thể đang đông cứng lại của Tô Vãn Từ.

“Bịch” một tiếng nặng nề vang lên, ngã vào một vòng tay quen thuộc, ấm áp đến nghẹt thở.

Tô Vãn Từ ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của Kỷ Cảnh Hoài — đôi mắt chứa đầy những cảm phức tạp đến mức khiến ngẩn người thêm lần nữa.

Kỷ Cảnh Hoài đỡ đứng dậy, giọng quát khàn khàn: “Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Suýt chút nữa là mất mạng rồi! Em sao cứ không thể cẩn thận một chút!”

Dù là Tô Vãn Từ từng hi sinh trên chiến tuyến năm ấy, hay là thiếu nữ mười ba tuổi trước mặt — tại sao… cứ luôn ở quá gần với hiểm nguy như ?

Tô Vãn Từ bị cơn thịnh nộ chưa từng thấy của cho sợ ngây người: “Xin lỗi… xin lỗi…”

Đôi bàn tay run rẩy của không có chỗ để bấu víu, đôi mắt và sống mũi đỏ bừng lên, chỉ một cái chớp mắt là nước mắt đã lăn dài.

Thấy đôi mắt ngân ngấn lệ kia, trong lòng Kỷ Cảnh Hoài đau nhói, thầm mắng mình không biết bao nhiêu lần.

Anh đang gì thế này? Rõ ràng Tô Vãn Từ vừa bị dọa sợ, còn quát !

Kỷ Cảnh Hoài cởi áo khoác, choàng lên người đang run rẩy vì lạnh, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy , một tay vỗ về mái tóc, giọng khàn khàn đầy hối lỗi: “Là không đúng… không nên nổi giận với em…”

Không hiểu vì sao, nghe thấy lời đó, Tô Vãn Từ đột nhiên bật khóc, nước mắt như từng hạt châu đứt dây tuôn rơi không ngừng: “Anh Cảnh Hoài… em… em đi đâu cũng … có thể… có thể đừng để Gia Hào đi không? Em ấy còn nhỏ quá…”

Cô áp mặt vào lồng ngực Kỷ Cảnh Hoài, hơi ấm từ nước mắt như dung nham nóng chảy, như đốt xuyên qua lớp áo dày, thiêu đốt trái tim .

Anh siết chặt cánh tay, cố đè nén nỗi đau cháy bỏng trong lòng: “Em không phải đi đâu hết. Gia Hào cũng sẽ luôn ở bên em. Tin , không?”

Tô Vãn Từ khẽ cắn môi, không trả lời.

Cô tất nhiên tin Kỷ Cảnh Hoài — lại không tin nổi chính mình.

Những lời ba Kỷ hôm qua, nghe rất rõ. Nếu cứ ở lại nhà họ Kỷ, gánh nặng trong lòng chỉ càng lúc càng lớn.

Kỷ Cảnh Hoài nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt , đôi mắt đỏ hoe như quả hồng: “Đừng khóc nữa. Về nhà thôi.”

Lúc này, Tô Vãn Từ mới phát hiện ra đã cởi áo khoác cho mình, lập tức định tháo ra trả lại, lại bị giữ tay lại: “Mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh.”

“Nhưng mà…”

“Anh là đàn ông, thể lực tốt, không sợ lạnh.”

Nhìn đôi chân vẫn còn run rẩy, Kỷ Cảnh Hoài xoay người khom lưng xuống: “Lên đi, cõng em về.”

Tô Vãn Từ hít hít chiếc mũi đỏ ửng, trong mắt đầy ngỡ ngàng.

Kỷ Cảnh Hoài thở dài một tiếng, vươn tay ra sau ôm lấy , dứt khoát cõng lên lưng.

Tô Vãn Từ giật mình, theo bản năng vòng tay ôm cổ , má lạnh ngắt dán lên lưng lại như từ từ nóng lên.

Bước chân Kỷ Cảnh Hoài rất vững vàng, hơi ấm từ tấm lưng ấy còn ấm hơn cả chiếc áo bông.

Tô Vãn Từ do dự một lát, chợt hỏi: “Anh Cảnh Hoài… có người sẽ … em là ‘vợ nuôi từ nhỏ’ của sao?”

Bước chân Kỷ Cảnh Hoài khựng nhẹ lại, nét mặt hơi trầm xuống: “Bởi vì họ không hiểu nên mới bậy.”

Anh không muốn để Tô Vãn Từ cảm thấy bản thân mình bị gán ghép với một danh xưng kỳ thị và cổ hủ như thế.

Tô Vãn Từ không gì thêm, trong lòng vẫn không ngừng xoay quanh ba chữ ấy.

Hai người không ai lên tiếng nữa, lặng lẽ quay về nhà.

Vì chuyện vừa rồi, bầu không khí trong nhà trở nên có phần vi diệu.

Sau khi cả nhà họp lại thương lượng, cộng thêm sự kiên quyết của ông bà nội, cuối cùng vẫn quyết định để Tô Vãn Từ ở lại nhà họ Kỷ.

Chớp mắt đã đến mồng ba Tết.

Kết thúc kỳ nghỉ phép, Kỷ Cảnh Hoài phải quay về đơn vị.

Khi rời đi, ngoài ông bà nội và Tô Gia Hào không tiện ra ngoài, ba Kỷ và mẹ Kỷ cùng Tô Vãn Từ đều ra nhà ga tiễn .

Trên sân ga, trong bộ quân phục, Kỷ Cảnh Hoài vô cùng nổi bật.

“Ba, hai năm tới con sẽ rất bận, mọi người đừng lo. Con sẽ không sao đâu.”

Giọng dứt khoát, ánh mắt kiên định như ánh sao giữa bầu trời đêm.

Hai năm tới sẽ có nhiều biến lớn — phải nhanh chóng vượt lên, ngồi vào vị trí đoàn trưởng sớm hơn cả kiếp trước!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...