36.
Tô Vãn Từ sững người, lúng túng quay mặt đi, không muốn để thấy dáng vẻ mình vừa khóc đến sưng mắt: “Tại em quá lo cho …”
“Đừng né tránh.” Kỷ Cảnh Hoài khẽ nhíu mày, “Anh đã bốn năm không gặp em rồi, để một chút.”
Tô Vãn Từ mím môi, vẫn không chịu quay đầu lại.
Cô vừa chạy vội tới, lại còn khóc đến mức mặt mũi toàn nước mắt, chắc chắn là xấu chết đi .
Thấy không chịu xoay người, Kỷ Cảnh Hoài cố hít vào một hơi thật mạnh: “Đau quá…”
Tô Vãn Từ giật nảy mình, cuống quýt quay sang: “Đau ở đâu? Có phải vết thương đau không? Em đi gọi bác sĩ!”
Nói rồi, lập tức định đứng dậy đi ra ngoài.
Kỷ Cảnh Hoài cố dùng chút sức lực còn lại, nắm lấy tay , giọng khàn khàn: “Anh lừa em đấy, đừng đi… ở lại đây, ngồi với một lát.”
Bị lừa, Tô Vãn Từ cũng chẳng thể nổi giận. Nhìn gương mặt tái nhợt, chỉ thấy xót xa và thương tâm.
“…Vâng.” Cô khẽ gật đầu.
Khi Kỷ Cảnh Hoài nhẹ nắm lấy tay , cuối cùng cũng yên tâm mà khép mắt lại.
Lúc mở mắt lần nữa, trời đã về chiều.
Cảm giác lòng bàn tay trống rỗng khiến lập tức quay đầu tìm, không thấy Tô Vãn Từ đâu.
Chỉ giây sau, đã bước vào với chiếc ấm nước và hộp cơm trên tay. Vừa thấy tỉnh lại, liền nhanh chân bước đến, đặt đồ xuống rồi rót một cốc nước ấm.
“Em mua cơm cho đây. Bác sĩ hôn mê ba ngày rồi, phải nhanh chóng bồi bổ lại. Uống chút nước trước đi.”
Tô Vãn Từ nhẹ nhàng đỡ đầu , từ tốn đút nước.
Uống vài ngụm, cổ họng khô rát của Kỷ Cảnh Hoài mới dịu lại đôi chút.
Tô Vãn Từ mở hộp cơm, bên trong là món thịt kho khoai tây, cải xào và một cái đùi gà.
Cô cẩn thận gỡ đùi gà ra thành từng miếng nhỏ, rồi mới múc một muỗng đút cho : “Ăn chậm thôi nhé, nếu không đủ em đi mua thêm.”
Kỷ Cảnh Hoài từ tốn ăn từng miếng, ánh mắt vẫn luôn dừng trên gương mặt , không hề rời đi.
Anh nghĩ, nếu cứ như thế này mãi thì dù có nằm trên giường cả đời cũng cam lòng. Nhưng — không , người nên chăm sóc , phải là mới đúng.
Tô Vãn Từ chuyên tâm đút cơm cho , hoàn toàn không nhận ra trong ánh mắt người đàn ông kia, dịu dàng ấy đã mang theo một tầng chiếm hữu.
“Em thi đại học xong rồi nhỉ?” Kỷ Cảnh Hoài đột nhiên hỏi.
Tô Vãn Từ thoáng sững lại: “Thi xong từ lâu rồi ạ. Anh Cảnh Hoài, em đậu Đại học Quân y Lục quân Hoài Đông rồi.”
Ánh mắt Kỷ Cảnh Hoài khẽ lóe lên.
Giống như kiếp trước, Tô Vãn Từ vẫn đi trên con đường quân y. Nếu lần này có thể bảo toàn tính mạng, thì đây hẳn là một chuyện tốt.
Bây giờ lớn lên trong nhà họ Kỷ, Tô Gia Hào cũng sống ổn định, mọi người trong nhà đều ngầm thừa nhận chuyện sau này sẽ kết hôn với . Mọi chuyện đều đang tiến triển rất thuận lợi.
“Lúc em nhập học, chắc cũng hồi phục kha khá rồi. Anh sẽ đưa em đến trường.”
Nghe , Tô Vãn Từ vội vàng lắc đầu: “Không đâu. Bác sĩ ít nhất phải tĩnh dưỡng hai tháng. Em tự đi rồi.”
Kỷ Cảnh Hoài định gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống, khẽ mỉm đồng ý. Dù , trong lòng đã quyết, đến lúc đó vẫn phải tự mình tiễn đi, mới yên tâm.
Vài ngày sau, dưới sự chăm sóc tận của Tô Vãn Từ, Kỷ Cảnh Hoài đã có thể ngồi dậy.
Chiều hôm đó, Tô Vãn Từ xách theo túi táo mua cho trở lại bệnh viện, đẩy cửa bước vào: “Anh Cảnh Hoài, em mua táo…”
Câu còn chưa dứt, đã sững người đám người trong phòng.
Bên trong là một vị thiếu tướng tầm năm mươi tuổi, hai đại tá và một thiếu tá, ai nấy đều mặc quân phục chỉnh tề.
Bốn người đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt đánh giá khiến Tô Vãn Từ lúng túng vô cùng: “Xin… xin lỗi!”
Dứt lời, nhanh chóng rụt cổ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhìn dáng vẻ như thỏ con chạy mất của , Kỷ Cảnh Hoài cúi đầu bật .
Bốn người kia liếc nhau, đồng loạt nở nụ .
Vị Tư lệnh bật thành tiếng: “Xem ra ruộng nhà ai sắp đến mùa thu hoạch rồi.”
37
Ngoài mấy vị thủ trưởng kia, vẫn chưa ai biết Kỷ Cảnh Hoài vẫn luôn chờ đợi Tô Vãn Từ.
“Nhưng Cảnh Hoài này, lần này cậu đúng là liều thật đấy. Nếu không phải cậu mạo hiểm tính mạng để đánh sập sào huyệt của địch, e là nhiệm vụ đã không thể hoàn thành.”
“Đúng , may mà cậu không sao. Nếu không thì Tư lệnh tiếc đứt ruột vì mất đi hạt giống lính giỏi như cậu đấy!”
Nghe họ tán dương, tuy vẫn còn đang bị thương, Kỷ Cảnh Hoài vẫn ngồi thẳng lưng, giọng rắn rỏi: “Phục vụ nhân dân, bảo vệ sự bình yên của Tổ quốc là bổn phận của người lính.”
Thực ra cũng từng sợ.
Ngoài người thân, Tô Vãn Từ chính là nỗi lo duy nhất, là điểm yếu chí mạng của .
Chính nhờ niềm tin phải sống sót trở về, mang theo vinh quang để gặp lại , mới gắng gượng vượt qua tất cả đau đớn.
Ngoài hành lang, Tô Vãn Từ vẫn đang âm thầm tự trách vì hành lỗ mãng lúc nãy.
Không biết có khiến Kỷ Cảnh Hoài mất mặt không…
Đúng lúc còn đang buồn rầu, cửa phòng bệnh mở ra, các vị thủ trưởng lần lượt bước ra ngoài.
Rút kinh nghiệm, lần này lập tức đứng thẳng người, nghiêm trang giơ tay chào: “Chào các thủ trưởng ạ!”
Tư lệnh lúc này mới nghiêm túc quan sát trẻ trước mặt. Diện mạo thanh tú, khí chất đoan trang, đúng là có vài phần phong thái oai hùng của một nữ quân nhân.
“Nghe Cảnh Hoài cháu thi đậu Đại học Quân y Lục quân rồi hả?” Ông hỏi.
Tô Vãn Từ đáp dõng dạc: “Dạ, đúng ạ!”
“Giỏi lắm, có chí khí!”
Tiễn bước các vị thủ trưởng, Tô Vãn Từ mới bước vào phòng bệnh, có chút sốt ruột Kỷ Cảnh Hoài: “Anh Cảnh Hoài, lúc nãy em…”
“Được Tư lệnh khen rồi nhỉ?” Kỷ Cảnh Hoài dịu dàng ngắt lời.
Cô hơi ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.
“Ông ấy cũng khen em với đấy, em chu đáo, chăm sóc rất tốt.”
“…Đó là việc em nên mà.”
Thấy đỏ mặt cúi đầu ngượng ngùng, Kỷ Cảnh Hoài chỉ cảm thấy tim như bị móng vuốt mèo cào nhẹ: “Vãn Từ…”
Tô Vãn Từ ngẩng đầu, đôi mắt hạnh trong veo chăm , lặng lẽ chờ đợi câu tiếp theo.
Nhưng mãi một lúc sau, Kỷ Cảnh Hoài chỉ khẽ thở dài: “Không có gì.”
Anh cau mày, trong lòng có chút bực bội.
Vừa nãy suýt nữa đã buột miệng ra: “Chờ em đủ hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn.”
Nhưng nghĩ đến việc cả hai vẫn đang lấy danh nghĩa “ em” sống chung, dù biết Tô Vãn Từ vẫn luôn thích mình, đó là điều từng chắc chắn ở kiếp trước, còn kiếp này thì… không dám bừa.
Kỷ Cảnh Hoài tự nhủ: Cứ đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi đủ mười tám tuổi, trưởng thành thật sự. Dù sao cũng đã chờ bốn năm, thêm vài tháng cũng không sao.
Nhờ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, lại thể hiện năng lực chiến lược vượt trội, Kỷ Cảnh Hoài trao Huân hạng nhất, đồng thời cách bổ nhiệm Đoàn trưởng.
Anh trở thành đoàn trưởng trẻ tuổi nhất kể từ khi quân khu Hoài Đông thành lập đến nay!
Hai tháng sau, Kỷ Cảnh Hoài gần như hồi phục hoàn toàn, trường học cũng nhập học. Tô Vãn Từ dọn vào ký túc xá.
Cô đi học rồi, Kỷ Cảnh Hoài ở lại bệnh viện càng thấy không yên lòng.
Vừa trở về quân khu, việc đầu tiên là nộp đơn xin căn hộ gia đình trong khu đại viện — chuẩn bị cho tương lai kết hôn với Tô Vãn Từ.
Về phần Lý Việt, tạm thời vẫn chưa có tin tức.
Không lâu sau, đơn xin cấp nhà duyệt nhanh chóng, đang chuẩn bị đi xem phòng thì cảnh vệ viên chạy tới nhắc: “Đoàn trưởng, đồng chí Giang Tuyết Nhung lại tới tìm ngài.”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Kỷ Cảnh Hoài lập tức sa sầm.
Bốn năm qua, Giang Tuyết Nhung thỉnh thoảng lại tìm đến — khi thì gọi điện, khi thì gửi thư, vì bận huấn luyện nên chẳng bận tâm.
Về sau ta cũng yên lặng một thời gian, dạo gần đây lại càng tích cực hơn trước. Chắc là nghe thăng chức đoàn trưởng nên không ngồi yên nổi nữa.
“Không cần để ý đến ta.”
Kỷ Cảnh Hoài không thèm để tâm, chỉ cần ta không đụng đến Tô Vãn Từ thì cũng chẳng phí lời.
Trước cổng quân khu.
Nắng chói chang như thiêu đốt, khiến lớp trang điểm cầu kỳ hàng ngoại trên mặt Giang Tuyết Nhung cũng bắt đầu chảy lem nhem.
Cô ta giận dữ người lính gác cửa vừa ngăn mình lần nữa, tức đến nghiến răng: “Kỷ Cảnh Hoài chẳng qua chỉ là lên chức đoàn trưởng thôi mà, có gì ghê gớm chứ!”
Vừa âm thầm nguyền rủa sự “cao ngạo” của Kỷ Cảnh Hoài, bên cạnh ta đột nhiên xuất hiện một bóng dáng mặc sơ mi trắng.
“Chào đồng chí, tôi tên là Tô Vãn Từ, tôi muốn gặp Đoàn trưởng Kỷ.”
Bạn thấy sao?