Năm nhất đại học, trong lúc huấn luyện quân sự, huấn luyện viên mời cùng phòng của tôi đi thám hiểm ngôi nhà ma ngoài trời.
Tôi thấy muộn quá nên khuyên ấy đừng đi.
Huấn luyện viên mất mặt, lập tức quay sang mời khác.
Một tháng sau, ta công khai trong căn biệt thự xa hoa – không ngờ lại chính là đã đi thám hiểm cùng ta đêm hôm ấy.
Thì ra, huấn luyện viên là con riêng của vị đại gia giàu nhất.
Biết tin đó, cùng phòng tôi hối hận không thôi, còn đổ hết lỗi bỏ lỡ “con nhà giàu” lên đầu tôi.
Cô ta tôi đầy oán hận, lặng lẽ đổ axit vào sữa rửa mặt của tôi.
“Không phải tại mày chặn đường thì người sống trong biệt thự lẽ ra phải là tao!”
Tôi bị hủy hoại dung nhan, mắc trầm cảm và kết thúc cuộc đời.
Lúc mở mắt ra, tôi lại trở về đúng ngày huấn luyện viên muốn dẫn cùng phòng đi thám hiểm nhà ma ngoài trời.
Bạn cùng phòng tôi, Thẩm Diệu Ngọc, đỏ mặt ngại ngùng hỏi:
“Doanh Doanh, cậu xem tớ có nên đồng ý không?”
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của ta, tôi kinh hãi lùi một bước, theo phản xạ sờ lên mặt mình.
Làn da nhẵn nhụi, không còn chút sẹo hay di chứng nào.
Chẳng lẽ… tôi đã trọng sinh?
Kiếp trước, chính Thẩm Diệu Ngọc lén đổ axit vào sữa rửa mặt của tôi.
Cảm giác đau đớn do axit thiêu đốt da mặt vẫn còn như in trong ký ức.
Hôm đó là sinh nhật tôi.
Tôi mang bánh sinh nhật đến ký túc xá, vui mừng muốn chia sẻ với ta.
Nhưng ta lại giục tôi đi rửa mặt tẩy trang trước.
Ngay khoảnh khắc tôi bóp sữa rửa mặt thoa lên da, cảm giác bỏng rát khủng khiếp lập tức lan khắp khuôn mặt.
Tôi đau đớn gào lên, nhờ Thẩm Diệu Ngọc gọi cấp cứu.
Nhưng ta im lặng, không hề phản ứng.
Tầm mờ dần, tôi cố chịu đau tìm điện thoại để gọi 120,
ta đã nhanh tay giật lấy, ném mạnh xuống đất.
Lúc đó, tôi mới hiểu: chính ta đã đổ axit vào sữa rửa mặt của tôi.
Thấy mặt tôi bị hủy hoại, Thẩm Diệu Ngọc lộ rõ bộ mặt hung tợn, gào lên:
“Nếu không có mày, người huấn luyện viên công khai cảm phải là tao! Người sống trong biệt thự xa hoa cũng là tao!”
“Anh ta là con trai của tỷ phú! Chính mày đã cản đường tao bước vào hào môn!”
Tôi không để ý đến lời mắng nhiếc của ta, lao ra khỏi ký túc xá nhờ quản lý gọi xe cấp cứu.
Nhưng đã quá muộn.
Vết bỏng quá nghiêm trọng khiến gương mặt tôi bị hủy hoại hoàn toàn.
Dù có ghép da từ các bộ phận khác thì cũng không thể trở lại như xưa.
Với một sinh viên chuyên ngành múa như tôi, kết cục đó chẳng khác nào đòn chí mạng.
Không ngờ, đúng lúc tôi kết thúc cuộc đời trong trầm cảm, lại sống lại.
Thấy tôi không đáp, Thẩm Diệu Ngọc lại đẩy vai tôi một cái:
“Doanh Doanh? Tớ đang chuyện với cậu đấy, sao lại ngẩn người ra ?”
Tôi cố kiềm chế cảm , lạnh lùng đáp:
“Cậu huấn luyện quân sự thì ngày nào cũng mơ mộng về huấn luyện viên.”
“Bây giờ ta mời, cậu muốn đi thì đi, hỏi tớ gì?”
Nghĩ đến kết cục bi thảm sau lần nhắc nhở đầy thiện ý ở kiếp trước, tôi quyết định từ giờ trở đi, không lo chuyện bao đồng nữa.
Kiếp trước, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, huấn luyện viên chủ tìm đến Thẩm Diệu Ngọc, mời ta đi thám hiểm nhà ma mới mở ngoài trời.
Thấy trời đã tối và nơi đó lại vắng vẻ hẻo lánh, tôi sợ có chuyện chẳng lành nên chưa để ta trả lời đã vội vàng thay từ chối.
Hơn nữa, huấn luyện viên kia hơn tụi tôi mấy tuổi, lúc huấn luyện thì hay trêu chọc con , ăn trơn tru khó tin – thế nào cũng chẳng đáng tin cậy.
Bị tôi mất mặt, ta không vui, quay sang rủ một khác rồi lái xe rời đi.
Sáng hôm sau, tôi nghe cùng lớp bàn tán:
Cô ta đưa đi đêm đó gặp chuyện chẳng lành, hiện đã bị ảnh hưởng thần kinh và có thể phải bảo lưu việc học.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần dùng ngón chân cũng đoán .
Rõ ràng là tôi đã giúp Thẩm Diệu Ngọc tránh tai nạn ấy, mà trong mắt ta, tôi lại là người khiến ta bỏ lỡ cơ hội trở thành của con trai nhà giàu nhất. Cô ta thậm chí còn độc ác đến mức tìm mọi cách để hủy hoại tôi.
Ở kiếp này, tôi quyết định không xen vào nữa.
Tôi muốn xem thử, nếu không có tôi cản đường, liệu ta có thể khiến con trai nhà giàu khuất phục dưới váy ta hay không.
Quả nhiên, Thẩm Diệu Ngọc giả vờ thẹn thùng một hồi, rồi đỏ mặt đồng ý lời mời của huấn luyện viên.
Tôi khẽ lạnh, vừa định quay người rời đi thì bất ngờ bị ta kéo lại.
Cô ta níu lấy cánh tay tôi, nũng nịu :
“Doanh Doanh, hay là cậu đi cùng bọn tớ đi mà?”
“Nghe khu nhà ma đó vui lắm, lại còn đông người náo nhiệt nữa. Tống Lỗi cũng rủ thêm mấy đẹp trai đấy.”
Tôi rút tay ra, lắc đầu:
“Thôi, các cậu đi chơi đi. Tớ không hứng thú với mấy chỗ kiểu đó.”
Nhưng Thẩm Diệu Ngọc vẫn không chịu buông tay:
“Trời ơi, sao cậu cứ cụt hứng thế nhỉ?”
“Dù gì về ký túc xá cậu cũng chẳng có gì , đi cùng bọn tớ cho vui.”
Tống Lỗi ở bên cạnh cũng chen vào:
“Đúng rồi đấy, người đẹp, đông người thì vui hơn mà. Có và mấy em ở đây, cho dù trong nhà ma thật sự có ma, cũng chẳng ai dám đến em đâu.”
Vừa , Tống Lỗi vừa thản nhiên đưa mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân, ánh không chút thiện ý.
Tôi bỗng cảm thấy buồn nôn.
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng:
“Không cần đâu. Tối nay tôi hẹn cùng phòng lên thư viện học rồi, không rảnh.”
Tôi cứ nghĩ lý do này đủ để khiến bọn họ thôi dây dưa.
Không ngờ lời vừa dứt, Thẩm Diệu Ngọc đã sa sầm mặt, giọng khó chịu:
“Cậu hẹn cùng phòng nào học buổi tối?”
“Ký túc xá mình có bốn người, ngoài cậu ra thì ai cũng có trai rồi, tối ai cũng bận hẹn hò, ai rảnh học tối với cậu chứ?”
Tôi trợn mắt:
“Ai quy định có trai là không học tối? Không chuyện với cậu nữa, Na Na còn đang đợi tôi kìa.”
Sắc mặt Thẩm Diệu Ngọc tối sầm, nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
Cô ta lập tức rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn thoại cho Hạ Na Na cùng phòng:
“Na Na, tối nay Doanh Doanh không đi học cùng cậu đâu, ấy đi nhà ma với tớ rồi.”
Nhìn cái trò lố bịch của Thẩm Diệu Ngọc, tôi thực sự cạn lời.
Giây tiếp theo, Tống Lỗi đã vòng tay ôm eo tôi, ghé sát lại gần:
“Được rồi, Diệu Ngọc đã giúp em báo với rồi, bây giờ có thể đi cùng bọn rồi nhé.”
Vừa , hắn vừa kéo tôi về phía chiếc xe.
Tôi vùng vẫy muốn thoát, cánh tay quấn quanh eo lại siết chặt hơn.
Bị kéo lê đi vài bước, tôi vừa giãy giụa vừa hét toáng lên:
“Anh cái gì ? Tôi là không đi rồi, bị điên à?”
“Anh còn tiếp tục thế này, tôi hét lên gọi người đấy!”
Vì đang ở cổng trường nên lượng người qua lại khá nhiều.
Nhưng đám sinh viên đi ngang đều tưởng chúng tôi đang giỡn, dù tôi hét thế nào, họ cũng chỉ rồi đi tiếp.
Thấy mình sắp bị đẩy lên xe, tôi nắm lấy cơ hội, vung chiếc túi xách đập mạnh vào mặt Tống Lỗi.
Viền túi có vài miếng kim loại hơi sắc, lập tức để lại một vết xước dài rớm máu trên mặt hắn.
Tống Lỗi đau điếng, lập tức buông tay, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Thẩm Diệu Ngọc thấy , vội vàng giữ tay tôi lại, lên giọng trách móc:
“Doanh Doanh, người ta Tống huấn luyện viên là có lòng tốt rủ tụi mình đi chơi, cậu sao lại không biết điều như thế chứ?”
“Cậu không muốn đi thì rõ ra, cần gì phải tay chân? Đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả!”
Tôi suýt bật vì tức giận trước lời của Thẩm Diệu Ngọc.
Tôi đã không rõ ràng hay sao? Là bọn họ không chịu nghe, còn cố lôi tôi lên xe.
Tôi vừa định mở miệng phản bác thì một cơn gió mạnh thổi qua.
Bốp — Tống Lỗi giáng thẳng một cái tát nảy lửa vào mặt tôi.
Bạn thấy sao?