Tôi không tin – sau khi scandal nổ ra, Thẩm Diệu Ngọc còn có thể yên ổn bên Tống Lỗi nữa.
Hơn nữa, chuyện Tống Lỗi cưỡng ép Vương Khiết là sự thật.
Hắn tưởng ném tiền là xong chuyện sao? Không đời nào!
Trước khi tung clip, tôi tìm mọi cách liên lạc với Vương Khiết.
Thì ra, sau khi bố mẹ ấy nhận tiền, vì sợ linh tinh ra ngoài nên đã nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng rõ ràng – Vương Khiết hoàn toàn bình thường.
Tôi tìm ấy, sự đồng ý, đã lấy bằng chứng Tống Lỗi xâm .
Cùng ngày hôm đó, tôi công bố hai tin tức lên mạng:
Một là, “ông trùm tài phiệt” Tống Thiên có một đứa con ngoài giá thú.
Hai là, cậu ấm đó là một kẻ cặn bã – cưỡng hiếp nữ sinh rồi dùng tiền để ém chuyện.
Chỉ sau vài ngày, cổ phiếu của Tập đoàn Tống Thị rớt giá thê thảm.
Tống Thiên không còn cách nào, đành bắt Tống Lỗi công khai nhận Vương Khiết .
Dù sao, chuyện này mà không xử lý ổn thỏa thì ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích công ty.
Và Vương Khiết, theo như đã bàn trước với tôi, đồng ý “tạm thời” bên Tống Lỗi.
Dù Tống Lỗi có không nguyện thì cũng chẳng gì.
Trước lợi ích của người cha và cả công ty, suy nghĩ của hắn không còn quan trọng nữa.
Huống hồ, mẹ hắn vì muốn hắn nhận tổ tông, đã dốc hết tâm sức.
Nếu vì chuyện lần này mà bị nhà họ Tống gạt bỏ ngoài cửa, thì đúng là lợi bất cập .
Lần nữa gặp lại Thẩm Diệu Ngọc là tại buổi dạ hội Tết Dương lịch do trường tổ chức.
Cô ta mặc váy ngắn quây ngực, trang điểm đậm.
Nhưng cho dù kem nền có dày đến đâu, cũng không che quầng thâm dưới mắt.
Xem ra, ở bên Tống Lỗi, ta cũng chẳng sống sung sướng gì.
Vừa thấy tôi, Thẩm Diệu Ngọc liền hả hê khoe khoang, giơ điện thoại ra trước mặt:
“Anh Lỗi đã công khai tôi là chính thức trên vòng bè rồi, chờ sau khi tốt nghiệp, bọn tôi kết hôn, tôi sẽ là bà chủ nhà hào môn!”
“Tốt nhất là nên van xin tôi từ bây giờ, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho một công việc tốt. Nếu không, với trình độ như , cùng lắm cũng chỉ lao công cho công ty người ta, tháng hai nghìn thôi!”
Tôi liếc vòng bè của ta, rồi lại mở vòng bè của mình, bật :
“Cô chắc người Tống Lỗi công khai là không?”
Nói rồi, tôi đưa điện thoại cho ta xem.
Trong điện thoại của tôi, người mà Tống Lỗi công khai là Vương Khiết.
Còn trong điện thoại của ta, người công khai lại là… chính ta.
Thẩm Diệu Ngọc sững sờ, liền giật lấy điện thoại của người khác kiểm tra.
Kết quả khiến ta suýt ngã lăn ra đất.
Thì ra, bài đăng công khai ta là chỉ đặt chế độ “chỉ mình ta xem”.
Còn bài đăng công khai Vương Khiết thì chỉ chặn mình ta mà thôi.
Giây phút đó, ta như một con hề, sắc mặt hết xanh rồi lại đỏ.
Tôi ta thất thố, không khỏi giễu cợt:
“Đúng là nhà giàu chơi trò khéo thật, hai cùng lúc ‘công khai’. Nhưng nếu không bận tâm thì tôi cũng chẳng ý kiến gì – dù sao người bị cắm sừng đâu phải tôi.”
Thẩm Diệu Ngọc tức đến nghiến răng, lập tức gọi cho Tống Lỗi đầu dây bên kia không ai bắt máy.
Cô ta trừng mắt tôi một cái rồi bỏ chạy khỏi buổi tiệc.
Tôi không nhịn , gọi với theo sau lưng ta:
“Lần sau muốn khoe trai thì nhớ kỹ, đừng để tiểu tam rồi còn tưởng mình là chính thất!”
Tôi cứ tưởng chuyện này sẽ khiến Thẩm Diệu Ngọc ngoan ngoãn một thời gian.
Ai ngờ không lâu sau, Lý Hải Bằng lại tìm đến tôi.
Một đêm muộn, khi tôi tan học buổi tối, Lý Hải Bằng cầm dao gọt hoa quả chặn tôi lại.
Hắn giơ dao, rống lên điên loạn:
“Tất cả là tại mày! Nếu không có mày, Diệu Ngọc đã không cắm sừng tao!”
“Mày không để tao yên, thì tao cũng bắt mày trả giá!”
Nói rồi, hắn lao đến định đâm tôi.
Phải thừa nhận, Thẩm Diệu Ngọc thật giỏi mượn dao người.
Vừa trừ khử cái gai trong mắt, lại đổ sạch trách nhiệm lên người khác.
Kiếp trước, Lý Hải Bằng cũng tin lời Thẩm Diệu Ngọc, cho rằng tôi dụ dỗ ta hư hỏng.
Khi đó tôi không có chứng cứ gì để bảo vệ mình.
Chính vì thế, theo lời ta, hắn đã trộm axit trong phòng thí nghiệm, để ta đổ vào sữa rửa mặt của tôi.
Nếu Thẩm Diệu Ngọc là hung thủ tôi ở kiếp trước, thì Lý Hải Bằng chính là đồng phạm.
Có ký ức đời trước, đời này tôi đâu dễ gì để bị lần nữa?
Tôi né con dao của hắn, lớn tiếng hét lên:
“Thật ra, Diệu Ngọc chưa bao giờ , ta chỉ coi như con chó ngoan ngoãn sai đâu đánh đó.”
“Tôi chưa bao giờ xúi giục ta chuyện gì. Tôi có bằng chứng!”
“Còn nếu hôm nay tôi, sẽ phải vào tù. Vì một người như ta – có đáng không?”
Lý Hải Bằng nghe xong khựng lại, con dao đang giơ lên cũng rơi xuống.
Tôi thấy hắn dao , liền đưa điện thoại ra, mở đoạn ghi âm tôi lén thu thời gian qua.
Càng nghe, mặt hắn càng tối sầm.
Trong đoạn ghi âm, Thẩm Diệu Ngọc liên tục sỉ nhục Lý Hải Bằng, hết lời khen Tống Lỗi.
Cô ta còn , Lý Hải Bằng chỉ là con chó bên cạnh ta – muốn cắn ai thì cắn.
Tôi còn chưa kịp gì thêm, Lý Hải Bằng đã xách dao bỏ đi như nổi điên.
Tôi đoán, hắn chắc đang đi tìm Thẩm Diệu Ngọc tính sổ.
Kiếp trước tôi chết trong tay hai kẻ đó.
Kiếp này, tôi muốn xem, chúng sẽ “chó cắn chó” ra sao.
Tin tức tiếp theo tôi nghe về Thẩm Diệu Ngọc – là… ta chết rồi.
Bạn bè tám chuyện bảo rằng, Tống Lỗi chưa từng đưa ta về biệt thự, mà chỉ cho một căn phòng rách nát để sống tạm.
Một bên hắn diễn trò với Vương Khiết để lấy lòng gia đình, một bên lại an ủi Thẩm Diệu Ngọc để ta không loạn.
Một hôm, theo cầu của Thẩm Diệu Ngọc, Tống Lỗi qua đêm ở chỗ ta.
Ai ngờ, giữa lúc hai người đang “mây mưa”, Lý Hải Bằng xông vào – cầm dao, đá tung cửa.
Hắn không một lời thừa thãi, lao tới đâm hai kẻ trên giường tới tấp.
Khi có người phát hiện, Thẩm Diệu Ngọc đã chết vì mất máu quá nhiều.
Còn Tống Lỗi, bị cắt đứt “của quý”, nằm hấp hối.
Dù cứu sống, hắn cũng không thể đàn ông nữa.
Vụ việc rầm rộ đến mức truyền thông khắp nơi đưa tin.
Trước đó vì scandal với Vương Khiết, cổ phiếu công ty đã tụt dốc.
Lần này, ông Tống – bố hắn – không chịu nổi nữa, tổ chức họp báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con.
Tống Lỗi cả đời này cũng đừng mơ bước chân vào gia phả nhà họ Tống.
Mẹ hắn biết chuyện thì nổi giận chửi rủa giữa bệnh viện, mắng hắn không giữ nổi cái thân, tự hủy cả đời.
Tống Lỗi vốn đã rơi vào trầm cảm vì bị thương, lại bị mẹ mắng xối xả trước mặt bao người, không chịu nổi… đã nhảy lầu tự sát.
Còn Lý Hải Bằng, sau khi án thì không hề bỏ trốn mà ra đầu thú.
Lúc bị thẩm vấn, hắn không hối hận chút nào, còn mắng Thẩm Diệu Ngọc là đồ tiện nhân – chết cũng đáng.
Cuối cùng, hắn bị kết án tù chung thân.
Khoảnh khắc bản án tuyên, tôi thấy hả lòng hả dạ.
Những kẻ từng tôi kiếp trước – kẻ chết, kẻ vào tù.
Còn cuộc đời tôi, giờ mới thực sự bắt đầu.
Không còn người cùng phòng vừa ngu ngốc vừa độc ác, cuộc sống của tôi – rộng mở như biển khơi.
[Toàn văn hoàn]
Bạn thấy sao?