Chu Mộng Kiệt tiến lại gần, giọng đầy ngạo nghễ:
“Trương Khanh Khanh, chỉ cần cậu xin lỗi tôi, tôi sẽ xem xét cho cậu tiếp tục học bổ túc cùng tôi với Lục Kha. Nhưng mà… đầu óc cậu kém quá, chắc phải thu phí rồi. Một buổi tính cậu 500k nhé, coi như ưu đãi vì là học.”
“Với cái điểm như cậu? Một buổi mà đòi lấy tôi 500k á?”
Chu Mộng Kiệt trợn tròn mắt không tin nổi.
Mấy người xung quanh lập tức hùa theo:
“Mộng Kiệt, kệ ta đi! Cô học với ta bao lâu rồi mà có thấy tiến bộ gì đâu. Đã còn là đồ vô ơn! Cô cho học miễn phí bao lâu mà giờ quay lưng chơi xấu lại!”
Vô ơn?
Tôi bao lần mời họ ăn, tặng quà, mỗi tháng tốn cả chục triệu. Giờ lại bảo tôi ăn chùa? Mặt dày thật!
Tôi mỉm :
“Mộng Kiệt à, thỏi son TF và cái túi Hermès mà tôi mang theo lần trước, lát nhớ trả lại tôi nhé. Hôm đó tôi quên mang về.”
“Đó là quà cậu tặng tôi mà!”
“Tôi có tặng lúc nào? Tôi chỉ mang đến và để ở chỗ cậu, chứ chưa bao giờ mở miệng đó là quà tặng.”
Chu Mộng Kiệt á khẩu không cãi . Đúng là tôi chưa từng tặng gì cả, chỉ là họ tự cho rằng đó là quà mà thôi. Nhưng bây giờ, tôi muốn lấy lại hết.
Không khí xung quanh lập tức trầm xuống, ai cũng im lặng, không dám gì nữa.
Ngay lúc đó, thầy chủ nhiệm lên tiếng nhắc:
“Ngày mai họp phụ huynh, phân tích điểm số…”
Lại nhức đầu rồi đây.
Chương 5
13
Thầy chủ nhiệm gọi tôi và phụ huynh lên văn phòng.
Còn chưa bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng phụ nữ the thé, gào ầm lên trong phòng:
“Thầy chủ nhiệm, thầy nhất định phải đổi chỗ cho con tôi! Con bé lần trước 650 điểm, lần này còn có 632! Tụt dốc nghiêm trọng như thì sao đậu Bắc Đại?!”
Mẹ tôi nghe thấy thế thì nổi giận đùng đùng, lập tức kéo tôi xông thẳng vào.
Người phụ nữ kia thấy chúng tôi bước vào cũng chẳng hề giảm âm lượng, vẫn hùng hồn như thể chỗ đó chỉ có mình ta.
“Thầy à, thầy nhất định phải đổi chỗ cho con bé Mộng Kiệt nhà tôi. Thành tích thế này thì chết mất! Bắc Đại là giấc mơ của con bé đấy!”
Thầy chủ nhiệm gượng:
“Không hẳn đâu ạ, mỗi lần đề thi có độ khó khác nhau mà… Dù sao Chu Mộng Kiệt vẫn là hạng nhất khối, chị đừng quá lo lắng…”
Thầy chủ nhiệm còn chưa hết câu thì mẹ Chu Mộng Kiệt đã quay sang tôi, gằn từng chữ:
“Chắc chắn là bị người khác ảnh hưởng rồi! Con tôi học giỏi như , cùng bàn cũng phải là người giỏi chứ! Nhìn con bé học dốt kia mà xem! Toán có 39 điểm, tổng điểm mới 362! Cứ thế này thì ai chịu trách nhiệm nếu ảnh hưởng đến con tôi?!”
Mẹ tôi sao chịu nổi cái kiểu chuyện vô lý như thế, lập tức phản pháo:
“Ơ hay, chị phụ huynh gì mà vô lý ? Thầy giáo đã là do đề thi khó rồi còn gì! Chị cứ nhắm vào con tôi gì? Con chị thi kém thì tự đi mà xem lại, liên quan gì đến con tôi? Con tôi tăng hơn 100 điểm đấy, tôi còn đang tự hào vì nó!”
“Chẳng phải vì học bổ túc với con tôi nên nó mới tăng điểm sao? Nếu không thì sao con tôi lại sa sút, còn nó thì lại tiến bộ?!”
“Thầy giáo, tôi không quan tâm! Hoặc là đổi chỗ, hoặc là đuổi con bé này ra khỏi lớp!”
Thầy chủ nhiệm cố gắng giải thích:
“Chị phụ huynh à, chỗ ngồi là do trường sắp xếp theo hình thức ghép học sinh mạnh – yếu để bổ trợ nhau mà…”
“Đổi! Nhất định phải đổi! Con tôi không thể chịu cái uất ức này ! Lỡ sau này thi trượt thật, lại bị con bé kia đổ lỗi suốt đời thì sao?”
Mẹ tôi thầm nghĩ: Chị đúng phết đấy — đời trước ta thật sự đã đổ lỗi cho tôi cả đời.
Cuối cùng, tôi cũng bị đổi chỗ. Thầy chủ nhiệm bảo tôi tự chọn chỗ ngồi, cả lớp ai cũng như tránh tà, không ai muốn ngồi gần tôi.
Chỉ còn chỗ trống bên cạnh Cố Minh — dù sao hai đứa tôi cũng là kiểu “con nhà giàu học dốt”, chẳng ai ưa.
Thế là hai đứa bị ghét và bị coi thường nhất lớp… trở thành cùng bàn.
” cùng bàn mới, mong chỉ giáo nha~”
Cố Minh dùng giọng điệu cợt chào tôi. Tôi thật sự không muốn đáp lại một tí nào!
Sau đó, thầy chủ nhiệm bước vào lớp, đứng trước cả lớp tuyên dương tôi:
“Bạn Trương Khanh Khanh gần đây có tiến bộ rõ rệt, đã không còn nằm trong top cuối nữa. Mong em tiếp tục cố gắng nhé!”
Từ nhỏ đến giờ đi học, tôi chưa bao giờ tuyên dương như . Cảm giác… lạ lẫm mà cũng rất vui.
“Ê, Trương Khanh Khanh, sao tự nhiên cậu thay đổi hẳn ?”
Cố Minh bất chợt hỏi.
Tôi rất không kiên nhẫn với cậu ta, nghĩ lại — sau này cậu ta là đại gia thương trường, không nên đắc tội. Thế là tôi nặn ra một nụ :
“Chỉ là muốn đổi cách chơi thôi. Muốn biết cảm giác vừa xinh đẹp, vừa giàu có, vừa học giỏi là như thế nào.”
Cậu ta gật đầu, giơ ngón cái, đáp gọn lỏn:
“Đỉnh.”
Rồi… lại gục xuống bàn ngủ tiếp.
Lúc này tôi cảm nhận một ánh mắt u uất và tức tối đang bắn thẳng về phía mình. Rồi ánh mắt đó lại chuyển thành một nụ khinh bỉ.
Chu Mộng Kiệt khẽ mấp máy môi, như đang thì thầm:
“Trương Khanh Khanh, cả đời này cậu cũng không thể vượt qua tôi.”
Chuyện đó… chưa chắc đâu.
14
Lần đầu tiên trong đời, tôi cầm bài kiểm tra Toán bước vào văn phòng giáo viên. Các thầy trong phòng đều sửng sốt tôi — ngạc nhiên không thôi.
Cũng phải thôi, vì Toán của tôi dở tệ, có cố cách mấy cũng không hiểu nổi mấy dạng bài đó.
“Thưa thầy, mấy câu này em vẫn chưa rõ lắm. Thầy có thể giảng lại giúp em không ạ?”
Thầy giáo Toán sững người trong chốc lát, vẫn kiên nhẫn giảng lại cho tôi.
Thầy thậm chí còn cố lồng ghép thêm kiến thức của các năm trước để giúp tôi hiểu sâu hơn. Sau khi nghe xong, tôi cũng nắm phần lớn.
“Trương Khanh Khanh, hiểu hết rồi chứ?”
“Dạ, em cảm ơn thầy. Em hiểu rồi ạ!”
“Ừm. Dạo này em tiến bộ nhiều lắm đấy! Cố gắng lên nhé! Có gì không hiểu cứ đến hỏi thầy.”
CHương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?