Trọng Sinh: Phản Sát [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Viện trưởng dẫn một cặp vợ chồng sang trọng bước vào cửa.

Lũ trẻ trong nhi viện đều vươn cổ lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi, hy vọng mình sẽ là người may mắn chọn.

Bởi vì người đàn ông trước mặt chính là Chu Vân Hải, nhà sáng lập của Tập đoàn Công nghệ Chu Thị, cũng là người giàu nhất thành phố F.

Giống như kiếp trước, ánh mắt Chu Vân Hải lướt qua từng đứa trẻ, cuối cùng dừng lại trước tôi. Ông cúi xuống, vươn tay về phía tôi, giọng ôn hòa:

“Con là Tô Tô phải không? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi không hề sợ hãi, giọng trong trẻo đáp lại:

“Chào , con mười hai tuổi, đang học lớp năm ạ.”

“Đúng là một bé lanh lợi!”

Chu Vân Hải hài lòng gật đầu, trên gương mặt đầy nếp nhăn ánh lên nụ hiền hậu:

“Vậy Tô Tô, con có muốn về nhà với , sống trong một căn biệt thự rộng lớn, mặc quần áo mới không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, một giọng nữ sắc bén và đầy lo lắng đã vội cắt ngang:

“Không ! Tôi không đồng ý!”

“Vân Hải, chúng ta tuyệt đối không thể nhận nuôi con bé!”

Người phụ nữ lên tiếng chính là Lý Mẫn Khanh, vợ của Chu Vân Hải—cũng chính là người đã chết tôi ở kiếp trước!

Kiếp trước, vào ngày này, tôi đã bọn họ nhận nuôi thành công.

Chu Vân Hải dù đã ngoài năm mươi vẫn không có con nối dõi, thế nên từ đó tôi trở thành con duy nhất của vị đại gia giàu nhất thành phố.

Người ngoài ai nấy đều ghen tị với vận may của tôi. Mà thực tế, tôi cũng đã từng có một quãng thời gian hưởng thụ cuộc sống sung túc, không thiếu thốn thứ gì.

Nhưng đến năm thứ hai, dưỡng mẫu của tôi—Lý Mẫn Khanh—mang thai.

Bà ta tin chắc rằng đứa bé trong bụng mình nhất định là con trai, sợ tôi lớn lên sẽ tranh giành quyền thừa kế với em, nên ngày càng cảm thấy sự tồn tại của tôi là thừa thãi.

Không chỉ thường xuyên nổi giận, một chút liền đánh mắng tôi, người phụ nữ độc ác ấy thậm chí còn lén mua bảo hiểm tai nạn với số tiền bồi thường khổng lồ đứng tên tôi!

Rồi nhân lúc tôi không đề phòng, bà ta dụ dỗ, kéo tôi lên con đường núi cheo leo, điên cuồng đua xe.

Hôm đó, bà ta đặc biệt dịu dàng với tôi.

Tôi hoàn toàn không phòng bị, uống hết ly nước mà bà ta đưa.

Ý thức vẫn còn, cơ thể lại mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Lý Mẫn Khanh cứ thế kéo tôi lên đỉnh núi.

Gió rít gào, mái tóc bà ta rối tung, gương mặt vặn vẹo méo mó như một kẻ điên.

“Cha mẹ thương con, tất sẽ tính toán lâu dài. Đừng trách ta, Tô Tô.”

“Ta đã tốn biết bao công sức mới gả cho Chu Vân Hải, chỉ cần ngươi chết đi, con trai ta mới trở thành người thừa kế duy nhất của Chu Thị!”

Sợ hãi và phẫn nộ cuộn trào, tôi gắng sức vùng vẫy, liều mạng phản kháng.

Cuối cùng, vào giây phút sinh tử, tôi kéo bà ta cùng rơi xuống vực sâu.

2.

Kiếp trước, dù không cam tâm Lý Mẫn Khanh cũng không dám chống đối quyết định của Chu Vân Hải.

Nhưng lúc này, ánh mắt bà ta tôi tràn ngập thù hận, hận đến mức chỉ muốn xé xác tôi ngay lập tức.

Chỉ có một khả năng duy nhất—bà ta cũng đã trọng sinh!

“Em thấy con bé Tô Tô này cũng chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa đã hơn mười tuổi rồi, về nhà cũng khó mà thân thiết với chúng ta .”

Lý Mẫn Khanh kéo cánh tay Chu Vân Hải, giọng điệu ngọt ngào nũng nịu:

“Ông xã, hay là mình suy nghĩ lại đi?”

Chu Vân Hải trông có vẻ khó xử, chần chừ :

“Thật ra cũng không có gì phải vội, mấy ngày trước có tìm thầy tướng số xem một quẻ. Thầy rằng năm nay gặp một kiếp nạn, nếu gặp quý nhân thì có thể hóa giải.”

“Vị thầy ấy còn bảo, quý nhân của … đang ở ngay trong nhi viện này!”

Lý Mẫn Khanh liếc tôi một cái, nhạt đầy khinh miệt:

“Quý nhân? Chỉ dựa vào con bé nghèo rớt mồng tơi này? Nó cũng xứng?”

Viện trưởng vội vàng lên tiếng:

“Phu nhân không biết đó thôi, Tô Tô chính là đứa trẻ may mắn nhất trong viện của chúng tôi.”

“Nói ra cũng lạ, trước kia nhi viện này nghèo đến mức sắp đóng cửa, từ lúc Tô Tô đưa tới đây ba năm trước, rất nhiều ngôi sao và doanh nhân đột nhiên tranh nhau tài trợ cho chúng tôi.”

Lý Mẫn Khanh khẩy, giọng đầy mỉa mai:

“Chỉ là trùng hợp thôi! Nếu nó thật sự may mắn, sao ba năm rồi vẫn chưa có ai nhận nuôi?”

Viện trưởng há miệng định giúp tôi, tôi nhẹ nhàng lắc đầu ngăn bà lại.

Không chỉ Lý Mẫn Khanh không muốn nhận nuôi tôi, mà sau khi đã sống lại một lần nữa, tôi cũng không còn muốn bước chân vào vòng xoáy đấu đá của hào môn, lại càng không muốn bị một dưỡng mẫu độc ác chết thêm lần nữa!

Nhưng Lý Mẫn Khanh vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục ra sức bôi nhọ tôi:

“Vân Hải, không biết kiếp trước con bé này…”

Chu Vân Hải nhíu mày:

“Em gì?”

Lý Mẫn Khanh giật mình, vội vàng sửa lời:

“Không có gì! Chỉ là em thấy con bé này đúng là một cái họa tinh, ai nhận nuôi nó thì người đó xui xẻo!”

Tôi biết bà ta đang nghĩ đến kiếp trước.

Không lâu sau khi chính thức nhận nuôi tôi, Chu Vân Hải, vốn luôn thận trọng, lại bất ngờ uống rượu rồi lái xe, kết quả là gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Ngay sau đó, Chu Thị Công Nghệ cũng rơi vào cuộc khủng hoảng tài chính lớn nhất trong lịch sử công ty.

Khoảng thời gian ấy, Chu Vân Hải đầu quấn đầy băng gạc, vất vả xử lý hàng loạt vấn đề, bận đến mức gần như kiệt sức.

Lý Mẫn Khanh, vốn đã không ưa tôi, liền nhân cơ hội thì thầm bên gối, từng chút từng chút reo rắc hoài nghi vào đầu ông ta:

“Ông xã, nghĩ mà xem, có phải từ lúc Tô Tô bước chân vào nhà ta, liền gặp hết chuyện xui rủi này đến chuyện xui rủi khác không?”

“Anh chắc chắn nó là ‘quý nhân’ của , chứ không phải một con sao chổi đem đến xui xẻo à?”

Chu Vân Hải bắt đầu dao , dần dần hoài nghi quyết định của mình.

Thế nên thái độ của ông ta đối với tôi cũng ngày càng lạnh nhạt.

Một năm sau, khi Lý Mẫn Khanh mang thai, bà ta đưa tôi lên núi đua xe, còn Chu Vân Hải thì sao?

Ông ta không hề không biết.

Ông ta chỉ giả vờ không nghe không thấy, ngầm đồng ý để mượn dao người, nhẹ nhàng trừ khử tôi mà không cần bẩn tay.

3.

“Nhưng thầy tướng số đã …”

Chu Vân Hải vẫn còn do dự.

“Bây giờ là thời đại khoa học rồi, em thấy lão thầy bói đó chỉ là kẻ lừa đảo mà thôi. Hơn nữa…”

Lý Mẫn Khanh cắn răng, ghé sát tai ông ta thì thầm:

“Con nuôi dù sao cũng không thể bằng con ruột. Em mới có một bài thuốc bí truyền giúp sinh con, đảm bảo hiệu nghiệm.”

Chu Vân Hải vốn khao khát có một đứa con ruột, nghe lập tức mừng rỡ:

“Thật… thật sự linh nghiệm như sao?”

Lý Mẫn Khanh chớp mắt, nhẹ giọng trấn an:

“Em đã bao giờ lừa chưa? Chỉ cần cho em một năm, không chỉ mang thai mà còn có thể sinh con trai nữa!”

Chu Vân Hải bị lời đường mật của bà ta thuyết phục, gật đầu dứt khoát:

“Được! Anh tin em lần này!”

Kiếp này, dưới sự cản trở quyết liệt của Lý Mẫn Khanh, tôi đã không còn duyên phận trở thành con nuôi của nhà tài phiệt.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, vừa sóng vai vừa trò chuyện vui vẻ, tôi chỉ khẽ nhếch môi, lạnh lùng nhạt.

Chu Vân Hải đã ngoài năm mươi, cưới tới bốn đời vợ, thử qua đủ mọi phương pháp, chẳng ai có thể sinh con cho ông ta.

Còn Lý Mẫn Khanh, ngây thơ đến mức tưởng rằng sau khi trọng sinh, mình đã có kịch bản cuộc đời trong tay, cứ thế nắm giữ tương lai.

Nhưng tôi nên cho bà ta thế nào đây?

Chu Vân Hải tuy giàu có tột đỉnh, số mệnh lại bạc phúc, định sẵn không có con nối dõi.

Kiếp trước, Lý Mẫn Khanh có thể mang thai, chẳng phải vì bà ta có vận may trời ban, mà bởi số mệnh tôi có huynh đệ tỷ muội!

Kiếp này, tôi và Chu Vân Hải chẳng còn quan hệ cha con, mà bà ta vẫn hùng hồn tuyên bố trong một năm sẽ sinh con trai.

Xin lỗi mà thẳng—cho bà ta thêm mười năm cũng chẳng đẻ nổi!

Hôm đó, trước khi rời đi, Lý Mẫn Khanh nhân lúc không ai ý, ghé sát tai tôi, lạnh:

“Mày đã hủy tất cả của tao, thì coi như trao đổi công bằng—cả đời này, mày đừng mong rời khỏi nhi viện!”

Bà ta hận tôi vì đã kéo bà ta cùng rơi xuống vực, khiến giấc mộng hào môn tan thành mây khói.

Để trả thù, bà ta lan truyền tin đồn khắp giới thượng lưu, rằng trong nhi viện Lan Sơn có một đứa bé tên Tô Tô, ai nhận nuôi nó sẽ bị hút cạn vận may, gặp hết xui xẻo này đến xui xẻo khác!

Ba năm qua, không ít gia đình giàu có muốn nhận nuôi tôi.

Tôi mọi người trong viện quý, ai cũng mong có thể hưởng chút vận may từ tôi.

Nhưng sau khi Lý Mẫn Khanh tung tin đồn, thế thay đổi hoàn toàn—tôi bắt đầu bị các nhỏ xa lánh, dần dần bị lập.

Giới nhà giàu đặc biệt tin vào phong thủy và huyền học, nên mỗi lần đến nhi viện chọn con nuôi, họ đều căn dặn nhân viên:

“Con bé xui xẻo kia thì miễn đi, ai mà muốn rước vận đen vào nhà chứ?”

Viện trưởng hiền lành vỗ về tôi:

“Đừng nghe những lời vớ vẩn ấy. Tô Tô nhà chúng ta xinh đẹp, miệng lại ngọt, dù không ai nhận nuôi cũng vẫn có thể sống tốt!”

Nhưng tôi chẳng hề tức giận, cũng không vội vã.

Tôi chỉ mỉm , giọng điệu nhẹ bẫng:

“Viện trưởng mẹ, con đang đợi người.”

Rất nhanh thôi, người tôi chờ đã xuất hiện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...